Tôi cúi nhìn lư hương thì thấy hình như chưa có ai đốt trong ngày hôm nay … nên đi về xe lấy bó nhang còn lại đốt lên và cắm vào lư hương … vì giấy tiền vàng bạc đã đốt hết nên vừa cắm nhang tôi vừa nói đùa: ” tiếc là, tôi hết tiền nên không đốt cho cô được, cô sống khôn thác thiêng cãm nhận một chút lòng thành, cô thật đẹp lắm, chết sớm vậy thiệt là uổng quá đi …”
Không biết có phải cãm nhận được ý nghĩ trêu cợt của tôi không, mà cơn gió đang hiu hiu bổng dưng thổi ào qua và một chú se sẻ từ đâu lượn lại đáp xuống trước mặt tôi rồi hoảng hốt bay lên cây điệp bên ngoài mất dạng . Gai ốc tôi nỗi lên vì những câu chuyện Liêu Trai tôi nghe kể lỏm bỏm bổng dưng hiện lên thật rỏ nét, nhưng chút thôi vì tôi nghĩ , làm gì có Ma giữa thời đại vệ tinh nầy … Nhìn đồng hồ thấy cũng gần 4 giờ chiều, tôi định đứng lên đi lấy xe về thì …
– Á, Má ơi, mình đến trể rồi, có người đã đốt nhang cho chị A . kìa …
Quay nhìn lại, tôi thấy có hai người phụ nữ đang tiến lại chổ tôi .
Tôi chỉ kịp đứng nép qua một bên, người phụ nữ trẻ, đúng hơn là một cô bé chừng 15, 16 tuổi đã chạy đến trước ngôi mộ, mà khi ngang qua tôi cô đã nở một nụ cười thật hồn nhiên . Người phụ nữ lớn tuổi, chắc chắn là mẹ của cô bé cũng đã đến gần bên tôi, đưa tay mở chiếc khăn che mặt, loại khăn mà người ta vẫn thường dùng khi chạy xe Honda để che bớt bụi và nắng của cái thành phố quá đông đúc nầy . Nghĩ họ là thân nhân của người quá cố , tôi hơi ngượng …
– Dạ, chào Dì, cháu xin lỗi , sẳn còn một ít nhang nên cháu đã thắp cho cô A . , nếu không phải xin Dì hãy thứ lỗi …
– Ồ, có gì đâu – người phụ nữ trả lời – cậu đà thắp nhang cho Hoàng A . , mẹ con tôi cám ơn còn không hết, sao lại trách cậu chứ, tại hôm nay tôi và con Thi cũng bận chút việc nên đến bây giờ mới tảo mộ cho Hoàng A . được …
Dứt lời bà ta gọi cô bé, lúc bấy giờ đang đứng nhắm mắt chấp tay trước ngôi mộ, miệng lẩm nhẩm như đang nói chuyện với ai đó …
– Thi ơi, con coi đốt giấy tiền cho Hoàng A . rồi về con …
và bà ta đưa chiếc túi bàng đang xách trong tay về hướng Thi …
Thi cúi đầu xá mấy xá , xong mới “dạ” và đi lại đón chiếc túi bàng từ tay mẹ . Tôi sau giây phút ngượng ngùng, bây giờ mới nhìn kỷ họ hơn , người phụ nữ khoảng trên dưới 40, và tuy không trang điểm, nhưng khuôn mặt trái soan, với đôi mắt thật sâu, ẩn tàng một nét đẹp đài các , và Thi cũng hao hao giống mẹ , nhưng nhìn Thi với ảnh của người trên ngôi mộ thì thật khác xa, và khi nói chuyện, mẹ Thi chỉ gọi người chết là Hoàng A . mà thôi, bộ họ không phải là mẹ con, chị em sao chứ .Tôi tò mò …
-Thưa Dì, cháu tên Toàn …
-Gọi tôi là Dì Lan đi.
Mẹ Thi cười thật hiền, nhìn Thi đang xếp giấy tiền vàng bạc, rót nước ra chun, và cắm một cành huệ trắng vào bình bông bên dưới mộ bia :
– Tội nghiệp cho con bé, nó chết còn trẻ quá …
– Ô, vậy Hoàng A . không phải là chị của cô Thi à Dì Lan …
-Cô Thi cái gì, gọi nó là con Thi cho tiện, Hoàng A . với chúng tôi chỉ là láng giềng với nhau thôi hà …
Tôi ngạc nhiên vô cùng, láng giềng sau lại đi tảo mộ vậy còn thân nhân của người chết đâu . Dì Lan như hiểu được thắc mắc của tôi, nhưng chưa kịp nói gì, thì Thi lên tiếng :
-Chị Hoàng A . tốt với má con em lắm đó anh …
Câu nói xen vào của Thi càng làm tôi thắc mắc hơn, nhất là khi thấy Dì Lan trừng mắt nhìn Thi …
-Con lại nói gì nữa đây ….
Dì quay sang tôi …
-Con nhỏ nầy, lớn đầu rồi mà không nên thân, ăn nói gì đâu không hà, cậu đừng để ý nha …
Rồi Dì khẻ thở dài như nghĩ ngợi điều gì … bỗng Dì hỏi tôi :
-Cậu Toàn có ở gần đây không vậy ?
-Dạ không gần mà cũng không xa … tôi cười … cháu ở vùng chợ Tân Định đó Dì …
-Vậy cậu có bao giờ nghe tên Bác sĩ Nguyễn Trần T . không ?
Tôi lắc đầu .
-Đi lên trên 3 con hẽm nữa, ngoài mặt tiền đường Bạch Đằng có một ngôi nhà ba tầng lầu là nhà của BS T. đó, và Hoàng A . chính là con gái lớn của Ô. Bà BS …
-Thế sao …
-Thế sao … Ô. Bà BS không đi tảo mộ cho con, mà là chúng tôi chớ gì … Ô. Bà BS và cô con gái thứ hai, thực ra là em song sanh với Hoàng A . đã đi vượt biên rồi …
Hắng giọng Dì Lan tiếp …
-Chỉ vài ngày trước khi gia đình Ô. Bà BS lên đường, Hoàng A . đi mua một ít đồ dùng bằng xe Honda đã bị hai tên cướp chạy theo giật chiếc túi xách nó để đàng trước giỏ xe, nó bị té, đầu chạm xuống mặt đường và đã chết khi vừa đưa đến Bệnh Viện Chợ Rẫy . Ô. Bà BS tuy đau xót vì mất con, nhưng cũng phải đi thôi , nên Ô. Bà đã nhờ tôi trông coi mồ mã cho Hoàng A . như cậu đã thấy đó .
Dì Lan ngừng nói, đôi mắt thoáng chút u buồn, nhìn vào khoáng không và lại thở dài. Tôi thấy trong câu chuyện Dì kể, hình như có một chút gì chưa trọn vẹn. Suy nghĩ theo cãm quan của mình, nếu như tôi bị mất người thân trong hoàn cảnh như vậy, chưa chắc gì tôi lại chịu đi vượt biên , nhưng tôi chợt nhớ ra, dù sao mình cũng là người lạ mà …