Khang và Tư cùng cười … Tư tiếp:
-Thôi anh Toàn và anh Khang đi viết thơ đi em dọn dẹp cho …
Tôi trèo về chổ của mình và chào người nằm kế bên cũng trạc tuổi chú Hải … chú đưa tay cho tôi bắt và nói luôn:
-Tao tên Lộc … anh em gọi tao là Lộc Cụt hì hì hì … và chú đưa bàn tay kia cho tôi coi … bàn tay chỉ còn có 3 ngón … tao là dân Biệt Động và mảnh cối của tụi nó đã buộc tao tặng 2 ngón kia cho tụi nó làm kỷ niệm rồi …
-Dạ, còn em tên Toàn …
-Biết rồi … Toàn đánh ma phải không … ê, chừng nào rảnh kể chuyện đó nghe nha Toàn … tụi tao đi trận chứng kiến biết bao nhiêu là cái chết nhưng có thấy ma bao giờ đâu …
Tôi không biết hai tên Khang và Tư đã thổi phồng chuyện nầy tới đâu nên cười ….
-Trời ơi, hơi đâu mà mấy chú nghe hai tên quỷ sứ đó nói dóc chứ …
-Nhưng mầy có thấy ma thật không …
Tôi nhìn chú Lộc định gật đầu … nhưng phải đổi ý vì tôi vừa thoáng thấy hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi …
-Không có đâu chú Lộc ơi …
Nhìn vẻ thất vọng của chú Lộc khi nằm xuống chiếu tôi thực lòng cũng muốn kể cho chú nghe lắm … nhưng chính tôi bây giờ cũng không biết những gì mà tôi đã gặp có phải là một chuyện đáng để tin hay chỉ là cảm nghĩ của riêng tôi … nhưng một điều chắc chắn là tôi muốn gặp lại cái bóng ma tên Hoàng A . đó …
Và trong dòng cảm nghĩ về nàng tôi đã đi vào giấc ngủ … đêm đầu tiên tại trại Z30C Hàm Tân …
Keng … keng … keng ….
Tiếng kẻng báo tới giờ đi lao động vang dội khắp khu trại … Tôi giựt mình tỉnh giấc … trời đất … sao mình ngủ say quá vậy chứ … trời đã xế trưa rồi và mọi người đang chuẩn bị đi làm buổi chiều … nhưng hầu như không ai thèm để ý đến tôi, cả hai thằng Khang và Tư cũng không thấy đâu… Tôi tụt nhanh xuống sau khi đã trồng vội quần áo vào … nhưng vừa thấy tôi chú Hải đội trưởng đã nói:
-Toàn, hôm nay không phải đi làm … thay đồ kha khá chút … lát có người đưa ra nhà thăm nuôi … gặp người thân …
Nói xong, chú chẳng cần nhìn vào khuôn mặt đang ngẩn ra của tôi, đi ra ngoài đưa đội đi làm … Tôi quay trở vào thay bộ đồ mới chút và nghĩ không ra … tại sao thơ vừa mới viết chưa chắc gì tên CA Quản Giáo đã gởi đi mà người nhà tôi -chắc là Má tôi- lại biết tôi về Hàm Tân mà lên thăm ngay vậy chớ … Thắc mắc của tôi càng nhiều hơn khi tên Thi Đua lạ hoắc đến dẩn tôi ra nhà thăm nuôi … vì khu trại chổ nầy chỉ có 3 tên Thi Đua tôi đã gặp lúc bị chúng khám đồ, đâu có tên nầy … và lạ nữa là cả trại hôm nay chỉ có mình tôi được thăm nuôi mà thôi … cũng như các đội lao động mới đó mà đi nhanh thiệt … mất hút … trên đường chỉ có tôi và tên Thi Đua đang cúi mặt đi không nói với tôi nữa lời …
Ra tới khu nhà thăm nuôi … là những căn nhà vách ván lợp tôn cất dưới những tàng cây phượng vĩ … cũng vắng lặng không một bóng người … hắn đưa tôi tới một căn, chỉ tay có ý bảo tôi vào chờ bên trong rồi hắn quay lưng đi vào một căn khác … mất dạng … Tôi vô cùng ngạc nhiên vì không thấy bóng dáng một tên CA nào nơi đây … bộ tụi nó không sợ mình bỏ trốn hay sao chứ … Căn nhà tôi vào ngoài cái bàn dài với 6 cái ghế không còn vật dụng gì khác … Tôi đang hoang mang không biết Má tôi đâu thì cãm thấy mùi hương thơm quen thuộc thoang thoảng …
-Hoàng A . …
tôi buộc miệng kêu lên … nhưng xung quanh tôi vẫn vắng lặng không một bóng người … Tôi trở ra cửa nhìn tứ phía … cũng không có ai … Bình thường chắc là tôi sợ lắm, vì mùi hương nầy tôi làm sao quên được và không phải tôi ao ước muốn gặp cô ta hay sao …
-Tôi không sợ cô đâu … tôi biết là cô mà …
tôi nói thầm cho tôi nghe … nhưng bên tai tôi vọng lại tiếng cười thật trong trẻo … và từ trong căn nhà tên Thi Đua đi vào khi nảy … lờ mờ bóng một cô gái đi ra hướng về tôi và rỏ dần khi đứng trước mặt tôi … Tuy là có chuẩn bị trước nhưng tôi cũng lui lại mấy bước …
-Vậy sao anh nói, anh không sợ em mà … Hoàng A . cười … -phải, đúng là nàng – … và không phải anh muốn gặp em sao …
-Nhưng sao cô … cô …
-Em hiện ra ban ngày được chứ gì … nàng như lúc nào cũng biết rỏ cãm nghĩ của tôi … mình vào trong nhà nói chuyện đi …
Và rất tự nhiên nàng định nắm tay tôi … Phản xạ tự nhiên tôi rụt tay lại vì tôi nghĩ tới bàn tay lạnh như băng của nàng và hơn nữa là tôi sợ nàng sẽ tan mất như lần trước … Như hiểu ra Hoàng A . mĩm cười:
-Em quên, xin lỗi anh nha …
và nàng bước vào trong nhà ngồi xuống ghế … Bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỷ Hoàng A . … hôm nay nàng mặc áo bà ba trắng quần đen, tóc nhung mướt buông xỏa loà xoà xuống vai … khuôn mặt đẹp lạ lùng với đôi mắt mà có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được … nhưng tôi không sao nhìn rỏ được bước chân nàng … vì như có một màn sương mỏng bọc lấy …
-Anh có nhiều chuyện muốn hỏi em lắm phải không … sao không hỏi đi …
nàng lại nheo mắt cười tinh nghịch … cái nheo mắt đã làm tôi đánh rơi cái chén trên nhà Dì Lan … tôi nhớ ra …
-Dì Lan và Thi …
-Anh an tâm đi, họ không bị gì đâu … nàng cướp lời tôi và tiếp … Lần nầy anh bị nạn cũng là phần số của mỗi người … Em đã cố tình giúp anh vượt qua nhưng không được … phải đành vậy thôi …
-Cô giúp tôi lúc nào đâu …
Nàng cười lớn: