-Tôi sợ gần muốn chết nên mắt nhắm mắt mở … chỉ cảm thấy hơi lạnh thôi …
-Hèn chi đêm đó sau khi cháu tỉnh lại thì không thấy hồn ma của lão Phón … nếu đúng như bác nói thì chắc cô gái ma đã dẩn lão đi rồi … À, à chắc cũng là cổ …
-Cậu muốn nói gì ? bác Tùng chợt xen vào … mà trên mặt bác còn lộ rỏ vẻ kích động …
-Cháu muốn nói đến những tên CA đánh cháu … tự nhiên cả 3 thằng đều bị Tào Tháo rượt khi buộc cháu ký tên làm những việc mà mình không hề làm hi hi hi ….
Tôi cười lớn dù không biết những điều mình nghĩ là đúng hay sai, nhưng tôi biết chắc một điều là Hoàng A . quả có giúp tôi như lời cô đã hứa … nhưng tại sao cô lại không gặp tôi chứ …
Dòng cảm nghĩ của tôi bị đứt ngang khi bên ngoài các đội lao động đã về … Tôi và hai bác Tùng, Cán vừa đứng lên thì họ đã ùa vào phòng … Tôi gặp lại Khang và Tư là dân Phục Quốc thứ thiệt từ PĐL lên đây tuần trước …
-Anh Toàn vô đội 21 hả … may quá … Tư la lớn … tụi mình lại được ở chung … khoái quá …
-Đội mình đi làm cũng nhàn … Khang xen vô … Chú Hải đội trưởng dể chịu lắm, ổng là Thiếu Tá Dù đó nha … lại đây trình diện ổng đi …
Khang và Tư kéo tôi lại trình diện chú Hải đội trưởng … một người đàn ông trung niên, để râu mép thật ngầu …
-Chú Hải, anh Toàn là bạn của tụi con ở PĐL đó chú …
-Ừ, Toàn … chú vổ vai tôi … tao có nghe hai thằng kia nói về chú mầy rồi … có gì không biết hỏi tụi nó nha … thôi lo cơm nước đi, chuyện gì tối mình nói …
… Phải nói là chế độ Cộng Sản Việt Nam không phải lo lắng chút nào trong việc ăn ở của những người bị họ bắt nhốt … vì chổ giam thì do người bị giam tự cất, ăn uống thì do gia đình người bị giam thăm nuôi hay tự đi cải thiện -tiếng bọn VC dùng để chỉ tự đi kiếm ăn thêm như câu cá trồng rau,bí bầu …vv…- và bửa cơm tối nay Khang và Tư đã đãi tôi cá chạch nướng (do Khang câu dưới suối … dòng suối chảy ngang trại Hàm Tân rất nhiều cá chạch lấu, có con dài gần 1/2 mét) dầm nước mắm ớt chấm rau lang luộc … và đây là bửa ăn thịnh soạn nhất của tôi từ ngày bước vào cái địa ngục trần gian nầy …
-Ngày mai đi làm để em xin chú Hải cho anh Toàn đi chặt củi về nấu bếp cải thiện cho đội nha … Khang nói với tôi …
Tư nhìn Khang …
-Anh Toàn là người mới vào đội … thằng Quản Giáo sức mấy mà chịu cho ảnh đi chặt củi chứ …
-Mầy ngu quá … người mới nó cho đi mới không sợ chứ … Khang gắt …Người cũ quen đường nó hổng sợ trốn hơn người mới à …
Tôi nhìn hai đứa nó lo cho mình mà cảm động … vì tôi quen chúng nó cũng có bao lâu đâu, nhưng chúng thích tôi chỉ vì tôi là người dám đánh nhau với hồn ma lão Phón (chúng nghĩ thế) … nhưng tôi chưa kịp nói gì với chúng thì đã có tiếng của chú Hải …
-Anh em tối nay viết thơ tháng nầy về cho gia đình nha, mai sáng nộp để tôi đưa cho Cán Bộ Quản Giáo duyệt … ai không viết cũng phải ghi giấy cho biết lý do … và cũng nhân đây tôi báo cho anh em biết đội chúng ta có thêm 3 người mới là hai bác Tùng, Cán và em Toàn … tôi hy vọng chúng ta sẽ giúp đở nhau cải tạo cho thiệt tốt để sớm được hưởng lượng khoan hồng của nhà nước về sum họp với gia đình …
Cả đội vổ tay như để chào mừng người mới trong lúc Khang nói nhỏ với tôi:
-Chú Hải phải trả bài hằng đêm như vậy thôi … vì trong đội cũng có vài cây ăng ten siêu tần số (Khang muốn ám chỉ những tên làm chỉ điểm cho bọn CA trại)… nhưng chú tốt lắm giúp đở anh em rất nhiều anh Toàn đừng lo …
Tôi cười:
-Vào tới đây rồi mà còn lo gì nữa chứ, cũng may là được viết thơ ngay cho Má tao bả yên tâm … cám ơn tụi mầy nha …
-Ơn gì chứ … tụi mình là anh em mà …