Đến ngày thứ 9 thì tôi không còn bị nhốt trong chuồng cọp nữa mà được đưa ra ở chung với những người bên ngoài … Gia đình tôi đã biết tôi bị bắt và trong một mảnh giấy được gởi vào với quần áo của tôi … Cậu Ba tôi viết … hãy “an tâm tin tưởng vào chính sách khoan hồng nhân đạo của nhà nước ???” còn mọi việc khác để Cậu lo … Giờ đây trong khu vực nầy mà tôi nghe nói là khu Phan Đăng Lưu , chổ của bọn Công An Nội Chính dùng để tạm giam những người mà chúng gọi là phản động cùng với những người Hoa giàu có sau khi gán cho họ cái nhản Tư Sản Mại Bản để cướp hết tài sản của họ một cách hợp pháp giữa ban ngày … Tôi nổi tiếng là đã ở trong chuồng cọp 9 ngày, và đánh con ma lão Phón chạy vắt giò lên cổ … tôi chắc chắn lời nầy là do tên CA gác cửa loan ra mà thôi, vì tôi có nói với ai ngoài hắn đâu … nhưng rõ ràng là từ ngày đó, hồn ma của lão Phón không còn than khóc trong chuồng cọp nữa ….
Tôi cũng không rỏ tên CA bụng bự đã ngụy tạo hồ sơ tôi như thế nào mà khoảng 1 tháng sau, tôi và một số người bị đưa lên Trại Z 30 C Hàm Tân …
Phần IV
Tôi đến Trại Hàm Tân Z30C thì trời đã xế trưa, các người trong trại đã đi lao động ngoài đồng … Sau đó bọn CA trại đã phân tán chúng tôi về các đội (bọn chúng gọi là biên chế) để đi lao động … Tôi và 2 bác người Hoa, cũng bị bắt vì tội giàu, về đội 21 trồng rau xanh … tên CA trực trại đã giao chúng tôi cho bọn Thường Trực Thi Đua -bọn nầy cũng là tù nhưng được bọn CA trại tín nhiệm – đưa về khu nhà ở của đội 21 … Vừa lo sắp xếp lại chỗ nằm, tôi tự nghĩ số phận của 1 người quả nhiên đã được an bài … nếu số mình phải ở tù thì chạy đâu cho khỏi … nhưng tôi chỉ thắc mắc là từ khi tôi bị bắt đến giờ, chưa lần nào mơ thấy được Hoàng A . … dù rằng tối nào trước khi ngủ tôi đều tập trung tư tưởng nghĩ đến nàng … Tôi ra giếng tắm xong vừa vào chổ nằm thì bác người Hoa ở bên dưới ló đầu lên …( nhà giam nầy được đóng thành 2 tầng sạp, người lớn tuổi ở tầng dưới, nhỏ tầng trên, hai tầng cách nhau khoảng 1 mét rưởi) .
-Cậu tên Toàn phải không … xuống đây uống trà chơi …
-Dạ … còn bác là Bác Tùng … hồi nảy cháu có nghe tụi nó kêu tên lúc điểm danh . Tôi vừa cười vừa trèo xuống …
Tôi chỉ mới biết hai bác Tùng và Cán lúc sáng nầy khi lên xe, vì bọn CA áp giải lúc nào cũng ở bên cạnh nên chúng tôi không nói được chuyện gì, giờ đây thì thoải mái … Bác Tùng chỉ tay vào Bác Cán nói với tôi:
-Cậu Tùng chắc chưa biết anh Cán … nhưng anh Cán thì nghe tiếng Cậu ở Phan Đăng Lưu vì … thôi anh Cán thắc mắc gì thì hỏi Cậu ấy đi …
Tôi nhìn bác Cán, người dong dỏng cao, đeo kiến cận, mà thoạt nhìn có thể đoán bác là người trí thức …
-Bác muốn hỏi gì cháu … tôi nhìn Bác Cán …
-Cậu thực sự đã ở trong chuồng cọp Phan Đăng Lưu hơn tuần lễ à … Bác Cán hỏi tôi …
-Dạ .
-Cậu có bị gì không ?
-Trời ơi, cháu bị hồn ma lão Phón nhát cháu gần đứng tim chết giấc luôn đó chứ …
-Vậy sao Cậu ở trong đó hơn tuần lễ được ?
-Cháu cũng hỏng biết tại sao, khi cháu tỉnh lại thì từ đó về sau không còn thấy hồn ma của lão nữa …
-Tôi là hiệu trưởng một trường học của người Hoa trong Chợ Lớn, họ muốn chiếm lấy trường nên bắt tôi, vừa vô tụi nó cũng nhốt tôi trong đó, tôi sợ đến chết đi sống lại nhiều lần, hôm sau tụi nó nói gì tôi cũng chịu … tụi nó mới đem tôi nhốt ở căn phòng cách đó 3 căn …
Uống một hớp trà, bác Cán tiếp …
-Không ngờ căn phòng nầy cũng có ma nữa …
-Ma … tôi kêu lên …
Nhưng Bác Cán lại mĩm cười:
-Ừ, nhưng con ma nầy là phụ nữ, đẹp lắm …
Rồi Bác hỏi tôi:
-Cậu bị tụi nó nhốt trong chuồng cọp ngày nào Cậu còn nhớ không ?
-Dạ đêm mùng 6 rạng mùng 7 Tết … tụi nó nói cháu làm liên lạc cho tổ chức Phục Quốc, muốn cháu khai nên nhốt cháu vô đó …
-Đúng rồi, ngay đêm đó vì ráng ăn hết miếng bánh chưng của người nhà gởi vô nên bị nặng bụng ngủ không được … trằn trọc quá nữa đêm thì tôi cãm thấy có một luồng hơi lạnh tràn ngập căn phòng … Luồng hơi lạnh nầy giống y như lúc hồn ma lão Phón hiện lên nhát tôi … Sợ quá nên tôi co người lại thì tôi thấy chiếc đầu của một cô gái đang xuyên qua cữa nhìn vào trong phòng … rồi tới nữa thân trên với hai tay còn hai chân của cô hình như đang đứng bên ngoài … Cô như kiếm ai vì tôi thấy sau khi nhìn chung quanh, cô lắc đầu … rồi biến mất …
-Cô ấy mặc áo coat xanh phải không Bác … Tôi chận lời Bác Cán …
-Đúng rồi, ủa mà sao cậu biết , cô ấy có hiện lên bên phòng cậu nữa à …
-Dạ không …
Rồi tôi nói đại cho bác Cán không nghi ngờ … Cháu nghe người ta nói thôi …
-Ừ, nhưng điều làm tôi nghĩ không ra là sau đó không bao lâu, cô gái ma ấy lại hiện ra rất rỏ ràng đi ngang qua phòng của tôi và theo sau cô là hồn ma của lão Phón …
-Lúc cô gái ma hiện ra bác thấy có gì lạ trong phòng của bác không ?… ý tôi muốn hỏi bác có ngữi thấy mùi thơm không, nhưng tôi không dám nói trắng ra …