VN88 VN88

Truyện Ma Con Ma Dễ Thương

Tôi nghe tiếng anh Lâm chứ, nhưng tôi chưa trả lời anh, vì tôi thấy Hoàng A . đứng lên nhìn tôi rồi đi ra cửa, tôi chạy theo thì không còn thấy cô đâu … tôi lại nghe tiếng anh Lâm càu nhàu:
-Cái thằng nầy bửa nay như thế nào đó … kệ nó tụi bây ăn đi, khỏi chờ …
Tôi quay lại, biết anh đã nổi giận nên giả lả:
-Tới ngay, tới ngay …, tại … tại … cũng có chút chuyện mà …

Tôi trả lời anh Lâm mà thâm tâm tôi thấy rỏ ràng là tôi không còn sợ Hoàng A. chút nào mà còn hiếu kỳ muốn biết con ma nầy đang muốn gì đây … hay nó muốn làm bạn với mình thật … không lẽ thời đại nầy cũng có chuyện Liêu Trai sao chứ … tự nhiên tôi mĩm cười một mình …
– Xích vào một chút cho tôi ngồi kế bên … anh Lâm cằn nhằn …
-Bửa nay tao thấy mầy sao sao á Toàn à … bộ ma nhập mầy hay sao chứ … khi không cười một mình à …
Gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, tôi hỏi lại anh:
-Mà anh tin có ma không vậy …
Tôi hỏi anh vì tôi biết chắc anh và bọn nhỏ không thể nào thấy được Hoàng A . đang ngồi chổ chiếc bàn lúc nảy … Anh Lâm chưa trả lời thì bọn nhỏ đã nhao nhao:
-Có ma đó anh Toàn à …
Rồi thằng thì … em nghe Ba em nói … đứa thì em nghe Má em kể … lung tung, anh Lâm gắt:
-Tụi mầy con nít biết gì chứ, ăn đi, rồi đi ngủ mai còn khối việc đó …
-Đêm nay tụi em ngủ ở đây, sớm chán mà …
Toàn nhìn tụi nhỏ thật vô tư với giờ giấc … hơn 12 giờ khuya mà còn nói sớm …
-Tao nói chơi thôi … ăn đi … ê Đức lát tao ngủ chung với mầy nha …
-Xong ngay đại ca … Đức cười hề hề cắn cái phao câu gà …

Và câu chuyện xoay nhanh qua ngày Tết với những người làm việc chân tay như chúng tôi … vẽ mặt rạng rở của tụi nhỏ khi nghe tôi nói về tiền thưởng Cậu Ba tôi hứa sau đợt phim nầy … tôi cũng không biết là buồn hay vui trong một xã hội mưu sinh quá chật vật nầy …
Tôi chưa ngủ được, vì lúc nảy ăn no quá, bên tôi thằng Đức đã ngáy khò khò, bên ngoài tiếng mô tơ kéo máy nạo dừa, máy tán kem vẫn rầm rì liên tục … nhưng chỉ trong chốc lát thì tiếng anh Lâm với mấy người thợ làm kem chỉ còn văng vẳng …

… Tôi thấy … tôi đang đi tản bộ trong chợ hoa Tết trên đường Nguyễn Huệ, dưới ánh đèn cao áp, chợ hoa thật là mông lung huyền hoặc, gió từ bến sông Bạch Đằng thổi lên nhè nhẹ, những chậu bông thược dược tím thẩm, những bụi hướng dương vàng tươi , những cành tắc trỉu quả… như vươn lên nhận luồng gió mát sau một ngày chịu đựng cái nắng bụi gay gắt của Saigon … cũng như tôi đang thấy trong người thật dể chịu sau một ngày chen lấn giữa rừng khán giã xem phim … Đi ngang qua chổ chưng bày bán những chậu mai được cắt tỉa thật khéo mà nụ đang đơm đầy, tôi ngừng lại ngắm thì bỗng nghe bên tai có tiếng cười khẻ cùng mùi hương thơm thoang thoảng … Hoàng A . đang đứng trước mặt tôi tự bao giờ … Vẫn bộ đồ trắng mà tôi đã gặp lần đầu, nàng nhìn tôi cười thật thân thiện … và tôi đã quên mất nàng là ma …
-Chào cô … lại gặp cô nữa rồi …
-Chào anh … hôm nay anh đã hết sợ em rồi sao …
-Sợ cô thì tôi chỉ cần niệm kinh thôi …
Hoàng A . cười …
-Vậy bây giờ anh hãy niệm thử xem …
Tôi lúng túng chưa biết trả lời sao thì nàng tiếp:
-Không phải lần trước em đi vì anh niệm kinh đâu mà vì em không muốn anh sợ hãi quá thôi … vì ma cũng có nhiều loại mà ….
-Ma mà cũng có phân loại nữa sao ? Tôi ngạc nhiên …
-Đúng rồi, cũng có tốt xấu chứ …
-Tôi nghe nói, người chết rồi, thì đi đầu thai … ai trốn không chịu đi đầu thai thì thành ma … sao cô không đi đầu thai mà ở lại để làm ma vậy …

Hoàng A . cười thật buồn …
-Em bị chết oan, dương thọ chưa dứt nên không đi đầu thai được … hơn nữa còn phải làm xong một số việc mà Thượng ân giao phó …
-Như vậy cô theo tôi để làm gì ?
-Em thấy anh thật thà, lại có sự cãm thông … em chỉ muốn giúp anh thôi …
-Cô làm sao mà giúp được tôi chứ … chúng ta ở hai thế giới khác nhau mà …
-Em cũng không biết nừa … có điều khi nào cần đến em, anh hãy tập trung tư tưởng nghĩ đến em, thì cho dù đang ở đâu em cũng cảm nhận được …
Hoàng A . bổng nhoẻn miệng cười thật tươi …
-Từ lúc biết được anh, em thiệt là vui lắm …
Nàng hất mái tóc ra phía sau vuốt xuống hai bên mép tai, khuôn mặt thật rạng rỡ … và đưa tay ra cho tôi …
-Tụi mình làm bạn nha … bắt tay đi …
Lần trước thì tôi đã bỏ chạy … nhưng lần nầy … tôi nắm lấy …. Bàn tay nàng nhỏ nhắn nhưng … lạnh như băng … và vừa chạm vào tay tôi thì cả người nàng như ngọn khói mờ nhạt và tan trong bóng đêm … Tôi gọi lớn:
-Hoàng A . … Hoàng A …

VN88

Viết một bình luận