– Thiếu tá Ritz yêu bà?
– Đúng như thế.
– Còn bà?
– Tôi… tôi nghĩ rằng có, nhưng ông đừng hiểu là chúng tôi đang có sự gắn bó thân mật. Tôi rất tôn trọng chồng tôi.
– Bà có yêu ông nhà không?
– Không.
– Bà thành thật rất đáng khen. Bà kết hôn từ bao giờ?
– Đã mười một năm.
– Ông ấy là người như thế nào?
– Anh ấy là một chuyên gia giỏi, thông minh nhưng rất kín đáo, anh ấy không bao giờ nói về cái tôi của mình.
– Ông ấy yêu bà chứ?
– Vâng, chắc chắn như thế. Nhưng – Bà ngập ngừng – Anh ấy… rất hay ghen.
– Xin lỗi, tôi nói bà đừng giận. Bà thuộc tuýp phụ nữ xuất hiện đến đâu là gây bi kịch đến đó. Chính thái độ thờ ơ của bà đã làm biết bao người say mê cuồng dại. Có người còn đâm đầu từ lầu cao xuống đất nữa kia đấy.
– Tôi… tôi hoàn toàn không có lỗi trong vụ anh chàng đó tự tử. Hơn nữa, đó là chuyện quá khứ, mong ông đừng nhắc lại.
– Thôi được rồi. Trở lại chuyện thiếu tá Ritz, căn cứ vào báo chí, hai người có khả năng giết chồng bà nhất là Ritz và anh chàng người làm.
Bà Clayton bướng bỉnh nhắc lại:
– Không, Ritz không thể làm việc ấy.
– Vậy thì anh người làm ư? Anh ta không có lý do gì để giết chồng bà cả. Xin bà kể lại sự việc diễn ra trong buổi tối hôm đó.
– Vâng – Bà Clayton trầm ngâm – Buổi tiệc rất vui. Ritz có một giàn âm thanh stéréo tuyệt vời, nhạc hay, chúng tôi khiêu vũ…
Poirot ngắt lời:
– Tôi muốn biết tại sao chồng bà lại có ý định đi Ecot?
– Tôi cũng không rõ. Chiều hôm đó anh ấy về nhà với bức điện trên tay, ảnh nói: ” Tiếc quá, anh phải đi Ecot, không đến nhà Ritz cùng em được. Em có thể nhờ Mac đón hoặc đi taxi nhé”. Đó là lần cuối cùng tôi trông thấy anh ấy.
– Ông nhà có đưa bức điện cho bà xem không?
– Không.