Cuối cùng, hai người dừng lại ở một cánh cửa gỗ, trông cũ và hơi mục. Cánh cửa bị khóa trái bằng một thanh gỗ trắng chắn qua. Hà nguýt Liên một cái rồi hai đứa cùng dùng sức, đẩy thanh gỗ sang một bên. Cánh cửa mở toang, hai đứa lẻn vào ngay, Hà cẩn thận khép cửa lại rồi nhảy vào trong lục lọi cái gì đó. Choang, một luồng sáng vàng chóe chiếu thẳng vào mặt Liên, cô bé theo phản xạ lấy tay che lại ngay.
“Ở đâu ra vậy ?” Liên hỏi
“Trong này chứ đâu, lúc trước mình đã từng làm việc này hai lần rồi”
Đúng là có kinh nghiệm có khác, không hiểu bán được bao nhiêu mà chịu khó ghê vậy.
“Nè, sao Hà bảo chú Hà là thầy trong chùa mà”
“Mình nói giỡn đó, làm gì có chú bác nào ở đây”
Câu nói của Hà làm Liên giật thót
“Thế… thế” Liên lắp bắp
“Không sao đâu” Hà quay lại nháy mắt trấn an cô bạn gái của mình “mình đã bảo từng làm hai lần rồi mà”
Đã đến nước này thì còn làm gì hơn được nữa, chẳng lẽ đùng đùng làm mặt giận rồi bỏ về. Liên thở dài tiếp tục đi theo bạn, tuy trong bụng lúc này rối như tơ vò.
Đồ đạc trong phòng được xếp khá ngăn nắp và gọn ghẽ. Bàn ra bàn, ghế ra ghế. Hà chỉ Liên đi đến một cái tủ gỗ. Tủ khá nhỏ và không có khóa. Liên đứng cầm đèn rọi sáng cho Hà dễ làm việc. Bàn tay Hà cứ thoăn thoắt, mò chỗ này rồi mò chỗ kia. Bỗng cô bé kêu lên khoái chí rồi chỉ vào trong một cái hốc tủ:
“A, đây rồi!”
Những tưởng Hà sẽ mò vào góc tủ đó nhưng cô bé cho tay vào một hướng khác. Có một cái ngăn ở phía trên, bị bóng tối che khuất làm Liên tưởng chỗ đó trống. Hà cầm lên một cái bịch tròn gói bằng giấy trắng.
“Nè” Hà mừng rỡ đưa cái gói ra trước mặt Liên, khoe
“Ủa, mình tưởng bạn lấy trong kia cơ mà”
“Đâu cơ ?” Hà nhướn một bên chân mày, tỏ vẻ thắc mắc
Liên chỉ về phía hốc tủ, tối thui và chẳng có gì cả. Liên chưng hửng, vậy mà mới nãy đây cô bé còn thấy cái gì đen và ong óng.
“Thôi, xong, về thôi” Hà hất đầu ra phía trước ra hiệu
Liên soi đèn sáng tỏ cánh cửa, Hà thoải mái vừa đi vừa trò chuyện, nhưng khi cô bé vừa chớm tay để mở cửa thì…
Cạch