Lúc về nhà, Liên thấy căn phòng nhộn nhịp hẳn. Thắc mắc hỏi thì được một chị năm ba trả lời:
“Em xem thử mình có bị mất gì không, hình như chúng ta vừa bị trộm”
Liên hốt hoảng chạy về chỗ để hành lý, lục lọi một hồi rồi cô bé mới chợt lá toáng lên:
“Thôi chết rồi, tiền làm thêm và tiền để dành của em mất hết cả rồi?!”
“Sao? Có thật không?”
Liên ngồi bệt xuống òa ra nức nở, những người bạn cuả Liên thay phiên nhau an ủi cô bé, nhưng nỗi tiếc nuối cứ làm cho Liên khóc mãi không thôi.
Kiểm tra kỹ mới biết chẳng có ai mất mát gì cả. Ai cũng cất kỹ đồ đạc và khóa chốt cẩn thận. Chỉ có mỗi Liên dùng chung khóa với cô bạn đó mới bị lấy hết tiền bạc. Hành lý của cô ta đã được đem đi từ trước, nhân lúc dụ khị được Liên chùn chân ở câu lạc bộ thì cô ta đã tìm cách lẻn về nhà, trộm tiền rồi chuồn đi. Cùng lúc đó, quán CD shop cũng chuyển địa điểm đến một nơi xa hơn, Liên không theo được, thế là cô bé cũng đành nghỉ việc. Tài chính eo hẹp cộng với số học phí đại học sắp đến kỳ phải chi nộp. Liên nhất thời lâm vào thế bí, cô bé đành phải hỏi mượn các cô bạn cùng phòng. Dù hết lòng giúp đỡ nhưng cái gì cũng phải có giới hạn. Cố lắm Liên mới giải quyết được phần học phí, nhưng sinh hoạt ăn ở thì phải làm sao? Còn chưa nói cô bé phải kiếm tiền trả nợ lại cho các bạn nữa.
Cảm thông với hoàn cảnh của bạn mình. Hà, một cô bạn gái khá thân học cùng lớp thường xuyên an ủi và động viên Liên.
“Thôi đừng buồn nữa, từ từ thì cũng kiếm được tiền thôi”
“Nhưng làm thế nào chứ, mình đang rối lắm, chẳng biết làm sao cả” Liên than thở
“À, hay là thế này, mình có một ông chú là thầy trong chùa, ngày mai là ngày xuống tóc của một số tăng lữ mới. Tụi mình vào chôm số tóc đó rồi đem bán cho mấy tiệm nối tóc, cũng được kha khá đó nhen.”
“Nhưng làm sao lấy được ?” Liên hồi hộp hỏi
“Ừm, có cách, chiều mai Liên rảnh không, đi với Hà”
Theo như lời hẹn, hai cô gái gặp nhau ở trước cổng siêu thị. Họ cùng đi dạo và ăn tối với nhau. Liên hơi bối rối và nói nhỏ với Hà khi cả hai đang ở trong một quầy bán đồ lưu niệm:
“Ê, sao Hà bảo mình đi xin tóc mà”
“Trời đất” Hà ngạc nhiên nói lớn “ai bảo ‘xin’ lúc nào đâu, chôm chứ sao mà xin được”
Nói xong cô bé nhe răng cười tinh nghịch. Liên cứ riu ríu đi theo như cái đuôi của bạn mình. Cho đến khoảng bảy giờ, Hà rủ Liên về nhà và bảo: