Liên núp ra phía sau nhà và vội vã kiểm tra mớ tóc của mình. Trời đất, ánh đèn đường chiếu vào càng làm rõ mái tóc của cô bé, nó không dài ra mà thay vào đó, có một nén vàng nhỏ óng ánh dính trên vai áo của Liên. Cả đời Liên chưa bao giờ thấy vàng, chỉ cắt có một xíu xiu tóc và Liên có luôn cả gần một nén vàng.
Kể từ sau hôm đó, Liên trở thành một cô sinh viên giàu có, cô bé bỏ tiền mua hẳn một chiếc laptop và sắm sửa đủ các bộ quần áo hàng hiệu cho mình. Thỉnh thoảng còn tỏ ra hào nhoáng cho một số những người bạn thân trên lớp vay nữa. Ăn thì toàn là đồ hảo hạng. Hà và Liên lúc nào cũng cặp kè đi chung với nhau, cô bé kia từ khi thấy Liên giàu lên đột xuất liền kiếm cớ, lúc nào cũng gài Liên khai ra cách kiếm tiền. Một lần vui miệng, Liên kể lại cho Hà nghe về bà cụ hôm nào, Hà gật gù rồi xin Liên cho xem cái kéo.
Kể từ lần đó, Hà tỏ ra cực kỳ thân mật với Liên, liên tục giúp đỡ Liên trong học tập và ân cần lo lắng cho cô bé. Liên không để ý nhiều vì nghĩ Hà là một người bạn tốt, vì thế cô không ngại chia sẻ những lời dặn và bí mật về cây kéo với bạn mình. Một hôm, Hà bảo bố mẹ cô lại đi công tác xa mà Hà thì không muốn ngủ một mình, vì thế cô ta muốn Liên lại nhà ngủ đỡ một bữa.
Chiều bạn, Liên xách theo một bộ đồ và đồ dùng cá nhân sang nhà bạn ngủ. Cô bé không quên mang theo cái kéo quý. Hà mang ra hai ly nước cam mời Liên uống, không một chút nghi ngờ, Liên đưa ly nước của mình lên miệng tu vài hớp. Sau đó, Hà bảo hơi mệt và muốn lên giường ngủ ngay. Cả hai tắt đèn nằm bên cạnh nhau, Liên ngủ nhanh hơn và không biết lý do gì, cô bé nằm ngủ say như chết, chẳng nhớ gì cả. Hà nhân lúc Liên thiếp đi liền lục túi, moi ra cây kéo cán gỗ. Cô ta cũng vào phòng riêng của mình, lấy ra một cái kéo y hệt, tuy màu gỗ hơi khác một chút. Hà tráo cây kéo giả nhét và trong túi xách của Liên rồi yên tâm leo lên giường nằm ngủ cùng bạn.
Sáng hôm sau, khi đánh răng, Liên cảm thấy hơi choáng và khó chịu. Cô bé kiểm tra đồ đạc trước khi về và không nghi ngờ gì cả. Hà lúc đầu có hơi lo nhưng khi thấy Liên không phát hiện điều gì, cô ta cũng bớt sợ đi.
Những ngày sau đó Hà không còn tỏ ra thân thiết và cặp kè với Liên nữa, cô ta lập cho mình nguyên một hội bạn, giàu có và kênh kiệu. Liên không để ý vì cho rằng bạn mình đã thay đổi. Thực chất Hà không hề gây sự với Liên và cả hai thỉnh thoảng cũng đi chơi và trò chuyện với nhau. Vì thế, chẳng bao giờ Liên thấy xích mích với Hà cả. Chỉ đến một thời gian sau, Liên bắt đầu cần sử dụng lại cây kéo của mình, cô bé mới vở lẽ ra tất cả. Tối hôm đó, Liên dùng kéo cắt một mảng tóc của cô bạn năm hai như thường lệ, và không thể ngờ rằng, số tóc đó không mọc ra lại.
Hoảng vía, Liên vội vã giấu đi số tóc cắt được vào bao giấy rồi trốn đi ngủ. Cả buổi đêm, Liên suy nghĩ và nhận ra sự giàu sang đặc biệt của Hà, cô bé thầm so sánh giữa Hà và bản thân, một lúc sau đã nhận ra sự giống nhau của cả hai. Quả nhiên, Liên chồm dậy và soi đèn nhìn kỹ cây kéo, mũi của hai lưỡi kéo dài hơn và đều hơn cái kéo thật của Liên, vả lại cây kéo này có cái cán xậm màu chứ không trắng như cái kéo thật. Liên điên tiết, vừa sợ hãi lo cho mái tóc của người bạn nằm bên cạnh, vừa tức con nhỏ Hà ranh mãnh, láu cá.
Ngay sáng hôm sau, Liên đã nghe thấy tiếng hét vang trời của cô bạn nằm bên cạnh. Mọi người ồ à liên tục, chỉ riêng cô bạn đó nằm khóc bù lu bù loa. Mái tóc bị sởn đi trông cực kỳ gớm ghiếc, chẳng ra hình thù nào cả. Liên nuốt nước bọt và lẻn đi đến trường. Liên lôi Hà vào một gốc lớp và bắt đầu tra hỏi:
“Nè, nói thiệt đi, Hà lấy cây kéo của Liên phải không?”