Không nhắc đến lần thứ hai, Yến đã xuất hiện ở cửa trong sự ngỡ ngàng của tôi. Từ ngày quen nhau, tôi chưa bao giờ thấy nàng rực rỡ hơn lúc này. Nàng đứng đó, mĩm cười, hơi nghiêng mình làm duyên:
-How do you think?
-You’re pretty. Em định “diện” đi đâu?
-Bí mật.
Yến ra dấu trong một điệu bộ khôi hài.
Nhớ lại tấm hình, tôi đưa ra nói:
-Em nhìn cái này xem có gì lạ?
-Tấm này chụp mấy ngày trước có gì lạ?
Tôi đưa tấm hình vào sát ánh đèn và điều chỉnh cho đến khi hình Yến hiện lên trên mặt giấy.
-Thấy gì chưa?
Tôi hỏi và chờ một lát không thấy trả lời bèn quay lại.
Yến đang lộ vẻ hoảng sợ đến tột độ. Chỉ mấy giây trước nàng mới cuời nói như đóa hoa hàm tiếu, bây giờ mặt bỗng nên tái xanh, tay run rẫy, lắp bắp.
-Tại sao? Tại sao như vậy được?
Thái độ của Yến làm tôi hoảng lây.
-Yến, em sao rồi…?
Tôi ngưng ngang câu nói vì một cảm giác kỳ lạ chạy từ đôi tay. Bấy lâu nay, tôi đã quen với sự vô thể của Yến . Nàng chỉ như một chiếc bóng trong gương, thấy đó mà không thể đụng tới. Nhưng bây giờ, trong lúc hốt hoảng nắm tay nàng để trấn an, tôi thấy rõ ràng mình đang chạm vào một …vật thể. Phải, một làn da mịn màng nằm trong tay tôi. Không tin ở xúc giác mình, tôi di chuyển theo cánh tay Yến , qua bờ vai khẻ run, tới gò má ươn ướt. Hoàn toàn là sự thật. Ôi, có phải Chúa Giê-Su đã chứng thực tình yêu của tôi nên choYến mang lại thể xác mà nàng đã lìa bỏ khi nằm xuống.
Tôi xúc động, ngỡ ngàng hỏi:
-Yến ơi em đã thành lại người rồi! Chúa cho em sống lại rồi phải không ?
Nàng ngả vào tôi , bật khóc thút thít.
-Anh Sơn, ôm em đi, mau lên kẻo không kịp nữa.