VN88 VN88

Truyện Ma Căn Phòng Cấm

Kim cười to nhưng Thảo cũng nghe “tiếng thở” ấy . Nó nắm chặt vai em và lắng tai nghe . Đúng rồi . Thảo nghe một tiếng gì như một nhịp thở phát ra từ cây ấy . Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị em Thảo, Kim hỏi:
– Tụi bây có chuyện chi vậy ?
– Nguyên nói không sai . Cái cây nó thở thật đấy Kim ạ! – Thảo khẽ trả lời bạn vừa lắng nghe âm thanh đều đặn nhịp nhàng kia .
Kim đảo mắt nhìn quanh:
– Có lẽ cái cây đó bị cảm cúm hay nghẹt mũi phải không ?
Nói xong Kim cười thích thú với câu nói châm biếm của mình, nhưng chị em Thảo không thể hưởng ứng được . Kim lại gần hai đứa kia hơn:
– Tao không nghe gì cả !
Cả ba lắng nghe . Im lặng hoàn toàn . Thảo nói:
– Nó đã ngưng rồi …
Kim cự nự:
– Đủ rồi! Tụi bây đừng bày trò hòng khiến tao sợ !
Bỗng Kim và Thảo lại nghe tiếng của Nguyên la lên:
– Nhìn kìa !
Nó đã khám phá ra một vật khác . Nó đang đứng trước một cái buồng bằng kính cạnh đám cây . Cái buồng nầy tương tự một buồng điện thoại công cộng , trong đó có một đóng một miếng ván với chừng 12 sợi dây gắn ở phía sau và hai bên .
Đôi mắt Thảo lần theo những sợi dây kia . Thảo thấy những sợi dây ấy được nối liền với một buồng khác cũng bằng kính cách đó không xa . Giữa hai buồng kính đó là một bộ máy giống như máy phát điện dường như được nối liền với hai buồng kia .

Nhìn thấy Kim hối hả bước về hướng Nguyên, Thảo vội vàng nói:
– Đừng đụng vào cái gì hết nghe chưa ! .
Rồi Thảo liếc nhìn cái cây biết “thở” lần chót trước khi đến với Kim và Nguyên .
Nguyên chực đưa tay mở cửa buồng bằng kính, nói với Thảo:
– Em chỉ muốn thử xem cái cửa này có thể mở ra được không thôi !
Khi tay nó chạm vào chiếc cửa .. đôi mắt nó mở to vì kinh ngạc . Cả người nó bắt đầu run lên .Chiếc đầu lắc qua lắc lại thật mạnh . Hai tròng mắt đảo liên hồi . Toàn thân nó càng lúc càng dao động thật nhanh và dữ dội :
– Cứu em với! Em …không thể nào ngừng lại được!
o O o

– 4 –
Nguyên dãy tê tê như có một luồng điện mạnh đang luân chuyển khắp châu thân . Miệng nó vẫn la hét không ngừng:
– Làm ơn cứu em chị Thảo ơi !
Sự kiện đột ngột xảy ra khiến Thảo và Kim kinh hoàng tột độ chỉ biết đứng sững nhìn Nguyên trong tình trạng ấy . Nhưng chỉ tích tắc sau đó Thảo là người đầu tiên bừng tỉnh. Thảo nhào đến Nguyên, định kéo em ra khỏi chiếc cửa kính thì Kim thảng thốt kêu lên:
– Thảo, đừng! Đừng đụng vào người Nguyên !
Thảo hét:
– Nhưng phải làm cái gì cho nó chứ !
Chợt chúng nó nhận ra rằng Nguyên đã hết run và … đang cười. Nét kinh hoàng trên mặt Thảo lúc bấy giờ đã đổi thành vẻ kinh ngạc . Thảo nhìn em dò xét . Lúc ấy, Nguyên đang đứng tựa vào thành cửa kính nhăn răng cười.
Nó trỏ vào hai đứa kia, cười lớn:
– Hà hà … khoái quá ! Em đã gạt được hai người rồi !

VN88

Viết một bình luận