Bà Bình thở dài ngao ngán:
– Chắc là vậy !
– Vậy thì đi, còn chờ gì nữa – ông Bình giục vợ .
Ông nhấc hai chiếc va-ly lên rồi làu bàu:
– Bà dự định sẽ đi bao lâu ? Một năm à?
Nói xong, không chờ câu trả lời của vợ, ông tiến về phía cửa chánh .
Kim vẫy tay chào bà Bình:
– Tạm biệt bác gái! Chúc bác một chuyến đi bình an, vui vẻ !
Nguyên bực dọc:
– Vô duyên! Em gái của mẹ đang nằm bệnh viện đấy cô nương à! Làm sao mẹ vui vẻ được ?
Chúng nó nhìn theo chiếc xe đi xa dần và mất hút mới trở vào phòng khách. Nguyên dành lấy máy truyền hình và tiếp tục xem phim . Kim buông phịch người xuống nằm trên chiếc ghế dài, vớ lấy gói khoai chiên đang ăn dở lúc nãy . Kim nói:
– Tao còn cả đống bài chưa làm ở nhà . Không biết tao ở đây làm gì nữa !
Thảo ngồi xếp bằng trên sàn, thở dài:
– Tao cũng vậy . Tối nay tao sẽ làm . À, mầy có bài làm về Toán không ? Tao bỏ quên quyển sách Toán ở trường rồi . Chiều nay trời đẹp quá, tụi mình nên đi ra ngoài chơi . Đi xe đạp chẳng hạn ..
Kim vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói:
– Chiều nào ở đây cũng đẹp cả . Tao sống nơi nầy đã lâu nên cũng chẳng để ý .
– Hay là tụi mình làm Toán chung Kim nhé! – Thảo gạ gẫm Kim vì nó biết Kim giỏi Toán hơn nó nhiều .
Kim nhún vai:
– Cũng được.
Thình lình, Kim hỏi bạn:
– Tao để ý thấy ba mầy có vẻ căng thẳng lắm. Mầy có thấy như vậy không ?
– Hả ? Mầy muốn nói điều gì ?
– Thì thần kinh căng thẳng đó! Sau khi ông bị sa thải, ông thế nào ?
Thảo đáp bằng một giọng buồn buồn:
– Cũng khá! Tao không biết rõ lắm. Cả ngày ông chỉ ở dưới kia một mình để làm những cuộc thí nghiệm ..
Vừa nghe đến hai chữ “thí nghiệm”, Kim bật ngồi dậy . Nó mê nhất là môn Khoa Học và môn Toán , hai môn học mà Thảo ghét nhất :
– Thí nghiệm ? Ê, tụi mình nên đi xuống xem qua một chút .
Nó tiếp tục hối thúc Thảo:
– Này Thảo, ba mày chuyên về thực vật học phải không? Vậy thì ông đang phát minh cái gì ở dưới đó ?
– Chuyện rắc rối lắm – Thảo trả lời bạn . Ông hứa là sẽ giải thích cho tụi tao biết sau này . Nhưng …
Kim đưa tay cho Thảo nắm để giúp Thảo đứng dậy.
– … ông đã cấm chị em tao bước xuống dưới đó .
Đôi mắt sáng như mắt mèo của Kim ngời lên ánh háo hức:
– Đi xem một tí nha Thảo!
– Không được !
Thảo không thể nào quên được cái nhìn dữ dội của ba nó hai tuần trước đây khi chị em nó muốn xuống xem phòng làm việc của ông.
Kim nói khích bạn:
– Mày sợ à ?
– Không!
– Đồ gà chết !
Nói xong nó hất mái tóc dài ra sau lưng vẻ cương quyết nó tiến về phía cửa dẫn xuống tầng dưới .
Thảo hoảng hốt chạy theo bạn và kêu lên :
– Kim ! Dừng lại !
Nguyên đang chăm chú xem truyền hình, vội tắt máy :
– Mấy người đi xuống dưới hả ? Chờ em với!
Nó đứng dậy thật nhanh và háo hức đứng cạnh hai đứa kia trước cánh cửa . Thảo cố ngăn cản:
– Tụi mình không thể ….
Nhưng Kim đã bịt miệng nó lại:
– Tụi mình chỉ nhìn qua thôi . Chỉ nhìn thôi, không lục lọi tìm tòi gì cả, rồi mình đi lên lầu lại ngay.
Nguyên đồng ý với Kim và cầm lấy cái tay nắm cửa :
– Em sẽ tiên phong đi xuống trước !
Thảo hỏi bạn:
– Tại sao mầy cứ nhất quyết muốn xuống dưới đó ?