VN88 VN88

Truyện Ma Căn Phòng Cấm

Thảo cũng biết rằng chúng nó không nên làm phiền cha khi ông đang làm việc nhưng tính tò mò đã thắng lý trí . Cha chúng nó đã khởi sự làm việc trong căn phòng đó từ bốn tuần nay . Ông đã chở về chứa trong căn phòng đó rất nhiều thứ thật hấp dẫn đối với chúng nó: những bộ máy, những ngọn đèn và những loại cây cối lạ lùng . Mỗi ngày, ông giam mình trong ấy ít nhất 8 hoặc 9 tiếng đồng hồ để làm việc gì không ai biết . Và cho đến bây giờ ông cũng vẫn chưa cho chúng nó xem gì cả.
Thảo quyết định:
– Chúng mình đi xuống bây giờ nghe Nguyên!
Thảo “biện hộ” cho quyết định của nó bằng ý nghĩ : “mình có quyền vào căn phòng ấy vì đây cũng là nhà của mình mà . Thêm vào đó, biết đâu ba rất mong việc làm của ba được gia đình chú ý và thích thú .. Ông sẽ cảm thấy bị tổn thương vì các con có vẻ lơ là , không hề ghé mắt vào việc ông đang làm .
Thảo mở cánh cửa ra và hai chị em bước xuống cầu thang hẹp . Nguyên gọi lớn với một giọng sôi nổi:
– Ba ơi ! Tụi con có thể xuống xem ba làm việc không ?
Hai đứa xuống được nửa bậc thang thì thình lình ông Bình xuất hiện . Ông nhìn hai đứa con bằng một tia mắt giận dữ, làn da ông nhuộm một màu xanh lá cây rất kỳ lạ dưới ánh đèn huỳnh quang . Ông đang nắm chặt bàn tay mặt và chúng nó thấy rõ những giọt máu đỏ tươi rớt xuống chiếc áo choàng trắng của ông .
– Tao cấm chúng mày bước xuống gian phòng này! ..- ông hét lên bằng một giọng thật khủng khiếp mà Thảo và Nguyên chưa từng nghe ông nói với chúng bao giờ.
Hai chị em lùi lại, ngạc nhiên nhìn thấy cha la hét như vậy, người cha mà từ trước đến nay rất dịu dàng với chúng nó.
– Tao cấm chúng mày bước xuống đây, nghe rõ chưa ? – ông Bình lập lại lời nói lúc nãy trong khi vẫn nắm giữ bàn tay bị thương – Tao cảnh cáo chúng mày tốt hơn hết là đừng bao giờ vào đây nữa !

– 2 –
– Tôi đã chuẩn bị xong rồi!
Bà Bình vừa nói lớn vừa buông mạnh hai chiếc va-ly trong hai tay xuống tạo thành một tiếng động nặng nề . Không nghe thấy có ai phản ứng sau câu nói đó, bà ló đầu nhìn vào phòng khách trong ấy chiếc máy truyền hình đang “rống” lên .
– Các con có thể tạm ngưng chương trình truyền hình ấy để nói lời tạm biệt với mẹ trước khi mẹ lên đường được không ?
Nguyên bấm nút tắt máy . Thảo và Nguyên ngoan ngoản bước ra hôn giã từ mẹ .
Kim, cô bạn thân của Thảo cũng theo gót bạn bước ra ngoài . Nhìn chăm chăm vào hai chiếc va-ly căng phồng, Kim hỏi:
– Bác định sẽ đi bao nhiêu lâu hở bác ?
– Bác cũng chưa biết . Em gái của bác vào bệnh viện sáng này. Bác dự định rằng bác phải ở lại với cho đến khi dì ấy được phép về lại nhà.
Kim đùa cợt:
– Cháu rất hân hạnh được chăm sóc Thảo và Nguyên trong thời gian bác vắng mặt .
– Tao lớn tuổi hơn mày Kim ạ! – Thảo trả đủa .
Nguyên cũng xen vào với một giọng “khiêm tốn …giả vờ”:
– Còn em là ngưòi thông minh hơn chị Thảo và Kim .
Bà Bình sốt ruột liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay:
– Mẹ không lo lắng cho các con mà chỉ lo cho ba thôi .
Thảo nghiêm trang thưa với mẹ:
– Mẹ đừng lo, tụi con biết săn sóc ba mà!
– Con nhớ để ý việc ăn uống của ba . Nhớ nhắc ba nuốt một miếng gì đó vào bụng chứ ba bị công việc lôi cuốn, ông quên cả ăn uống nên chúng ta phải nhớ dùm ông .
Thảo nghĩ thầm :”Không có mẹ ở nhà chắc chắn khó mà có dịp thấy ba lên lầu”

Đã hai tuần lễ trôi qua kể từ ngày ông cấm hai đứa con bước xuống tầng dưới nhà. Bắt đầu ngày ấy, hai đứa nó không dám bước mạnh mỗi khi đi ngang cánh cửa dẫn xuống tầng dưới, sợ ông nhớ chuyện cũ rồi lại nổi cơn lôi đình. Nhưng suốt trong hai tuần ấy, ông ít nói chuyện với chúng hơn, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi qua loa buổi sáng thức dậy và buổi tối trước khi đi ngủ – nếu tình cờ ông và chúng nó chạm mặt nhau .
Thảo trấn an mẹ với một nụ cười miễn cưỡng:
– Mẹ yên tâm . Mẹ ráng săn sóc cho dì Hồng, mẹ nhé !
– Mẹ sẽ điện thoại cho các con khi mẹ đến nơi .
Bà Bình lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lần nữa . Không chờ đợi được nữa, bà bước nhanh về phía cánh cửa ngăn cách tầng trên và tầng dưới nhà:
– Mình ơi! Đã tới giờ đưa tôi ra phi trường rồi!
Bà chờ một lúc khá lâu mới nghe ông Bình trả lời . Bà thở hắt ra, quay nhìn các con, cố nói một câu dí dỏm nhưng ánh mắt bà lại lộ ra một vẻ buồn vô tận:
– Mẹ chắc chắn sau khi mẹ đi, ba cũng sẽ không còn thời giờ để nhớ rằng mẹ đã vắng nhà …
Vài giây sau, mọi người nghe tiếng chân bước trên thang lầu, cửa mở và ông Bình xuất hiện . Ông cởi chiếc áo choàng đầy vết dơ, máng nó lên tay vịn thang lầu. Họ thấy bàn tay bị thương của ông hai tuần trước đây vẫn còn băng kín .
Ông hất hàm hỏi vợ:
– Sẵn sàng chưa ?

VN88

Viết một bình luận