Thảo kêu lên trước:
– Nhìn kìa !
Tim Thảo đập thình thịch. Thảo cảm thấy trời đất quay cuồng. Nó phải bám chặt vào bờ tường để khỏi phải ngã khuỵu xuống .
Nguyên dán mắt vào lòng tủ hẹp và thì thầm với một giọng run run :
– Em không thể nào tưởng tượng nổi.
Rồi cả hai há hốc miệng nhìn những cụm cây quái lạ đang ở trong đó.
Đó có phải thật sự là những loài thảo mộc, cây cỏ?
Duới ánh sáng của bóng đèn toả xuống từ trần nhà, những khóm cây ấy đang vặn vẹo, rên rỉ, thở dài. Các cành lá của chúng không ngớt đong đưa, run rẩy. Những cây to nghiêng hẳn ra như muốn chạm vào người Thảo và Nguyên.
Bỗng Nguyên lùi lại một bước, thảng thốt kêu lên:
– Chị Thảo, nhìn kìa. Cái cây này có một cánh tay!
– Hả, thật không?
Thảo nhìn theo hướng nhìn của em .. Nguyên không nói sai. Cái cây cao và rậm lá kia có một cánh tay xanh đậm đâm ra từ thân của nó.
Kinh hoàng tột độ, bấy giờ Thảo nhận ra rất nhiều cây khác có hình dáng của loài người: những cánh tay xanh lá cây, mỗi bàn tay có ba ngón tay màu vàng . Thêm vào đó thay vào gốc cây là đôi chân ngắn, chắc nịch.
Thảo và Nguyên hét lên khủng khiếp khi hai đứa bắt gặp giữa đám lá có một quả cà chua tròn màu xanh có một cái mũi và một cái miệng đang buông ra những âm thanh rên rỉ bi ai và những tiếng thở dài sầu thảm.
Nguyên kéo tay Thảo lôi ra xa cái tủ ghê tởm kia, la lớn:
– Ghê quá! Chạy đi mau!
– Khoan đã! Cái gì đây? – Thảo giật tay ra khỏi tay Nguyên vừa nói vừa chỉ vào phía bên trong cái tủ . Đàng sau những cụm cây, Thảo bắt gặp một đôi bàn chân.
Thảo thận trọng len lỏi bước vào tủ. Không những là đôi bàn chân mà Thảo còn thấy luôn cả đôi chân.
Trong lúc đó, Nguyên không ngừng năn nỉ chị:
– Chị Thảo, ta phải ra khỏi nơi nầy ngay!
– Không! Em nhìn kìa! Có một người ở trong tủ .
– Hả?
– Một người. Không phải là một cái cây.
Thảo tiến thêm một bước: một cánh tay màu xanh, mềm mại chạm nhẹ vào Thảo. Nguyên lạc giọng hốt hoảng hỏi:
– Chị làm gì vậy?
– Chị phải vào để xem người nầy là ai .
Thảo hít vào một hơi thật sâu , rồi bất kể những lời than van, những tiếng thở dài, những cánh tay màu xanh muốn chạm vào người Thảo cũng như vẻ nhăn nhó gớm ghiếc của quả cà chua, Thảo tiến vào tận bên trong tủ….
– Là ba! – Thảo kinh ngạc rú lên.
Quả thật thế, ông Bình đang nằm dưới đất. Tay và chân bị các tua dây leo trói chặt và miệng bị bịt lại bằng một mảnh giấy dán.
Nguyên cũng đã vào đến nơi và đứng bên cạnh Thảo . Nó nhìn xuống đất theo hướng nhìn của Thảo.
– Ồ, không thể nào!
Ông Bình đang nhìn hai đứa, ánh mắt đầy van lơn.
-Mmmmmmmm! – Ông ú ớ kêu như muốn nói với hai đứa con.
Thảo nhanh nhẹn ngồi xổm xuống cởi trói cho ông, nhưng Nguyên cản lại:
– Khoan đã!
Thảo giận dữ:
– Tránh ra . Em muốn làm gì… Đây là cha của chúng ta… Ba…
– Không thể nào là ba! Chị đã quên rằng ba đã đi ra phi trường đón mẹ rồi à?
– Mmmmmmm! – Ông Bình tiếp tục những tiếng ú ớ qua mảnh giấy dán miệng ông.
Thảo nóng nảy:
– Mặc kệ chị. Chị phải cứu ba .
– Không được! Chị hãy nhìn đầu của người nầy.