VN88 VN88

Truyện Ma Căn Phòng Cấm

Thảo đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho Nguyên giữ im lặng, rồi đứng dậy kéo em đi về hướng cửa phía sau nhà.
– Đến đây, nhanh lên!
Hai chị em lẻn vào nhà bếp vừa đúng lúc ông Bình từ dưới kia đi lên, vẻ mặt trầm ngâm. Nhìn thấy Thảo và Nguyên, ông nói:
– À! Hai đứa đây rồi!
– Chào ba! – Thảo cố nói với một giọng hết sức tự nhiên- Ba làm xong việc ông Hà nhờ rồi à ?
– Chưa xong… nhưng vì thiếu vài món dụng cụ nên ba trở về lấy – Ông Bình vừa trả lời vừa soi mói nhìn vào mặt hai đứa con với một vẻ nghi ngờ – Hai đứa ở đâu về vậy?
– Dạ, tụi con chơi ngoài sân trước. Nghe tiếng cửa sau mở, tụi con chạy vào ngay.
Nét mặt ông Bình chợt đanh lại, ông lắc đầu:
– Từ xưa đến nay, chưa bao giờ hai đứa con nói láo với ba. Ba biết các con lại đi xuống dưới kia nữa …Bằng cớ là cửa thang lầu mở toang.
Nguyên chống chế:
– Con và chị Thảo chỉ muốn nhìn qua cho biết thí nghiệm của ba đến đâu thôi!
-…Đồng thời tụi con đã tìm thấy cái áo và cà-vạt của ông Mạnh dưới đó. Ba có thể cho con biết chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy không?- Thảo buột miệng hỏi .
– Hả? Cái gì?

Câu hỏi đột ngột của Thảo khiến ông Bình sửng sốt một khắc.
– Con muốn hỏi tại sao ông ấy lại cởi áo và cà-vạt để lại dưới ấy?- Thảo lập lại.
– À…à.. Ông Mạnh cảm thấy nóng .. Con biết đó.. ba phải giữ nhiệt độ và độ ẩm ở phòng làm việc rất cao. Vì vậy ông ta chịu không được nên cởi áo và tháo cà-vạt ra để trên bàn. Rồi khi ông ta ra về đã quên lấy lại.
Nói xong, ông Bình cười to:
– Ba nghĩ ông Mạnh cảm thấy ngẩn ngơ vì kết quả những thí nghiệm ba trình bày cho ông ta thấy…nên việc bỏ quên đồ vật như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên . Sáng nay, ba đã điện thoại nhắc và lát nữa đây sau khi làm xong việc bên nhà ông Hà, ba sẽ đến nhà ông Mạnh để trả lại mấy món ấy.
Thảo nhìn thấy một nét cười vui vẽ ra trên khuôn mặt của Nguyên . Thảo cũng cảm thấy nhẹ nhỏm vì biết được ông Mạnh vẫn bình an. Thảo thầm nghĩ:
“Không có gì khủng khiếp hơn khi nghi ngờ người cha ruột của mình làm hại kẻ khác!”
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Thảo không thể ngăn được nổi sợ hãi khi nhìn cha.
Ông Bình đã tìm được mấy dụng cụ ông cần. Ông bảo:
– Thôi, ba phải đi ngay bây giờ!
Ông tiến ra phía cửa sau, thình lình ông dừng lại và quay mình nhìn hai đứa con :
– Đừng bao giờ trở xuống dưới kia nữa, nghe chưa? Điều đó rất nguy hiểm. Cãi lời ba, các con sẽ hối tiếc sau này.
Thảo nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại mạnh khi ông bước ra ngoài;
– Đó là một lời báo động hay …một lời hăm doạ? – Thảo tự hỏi.
o O o

– 16 –
Suốt buổi sáng thứ bảy, Thảo cùng Kim đi dạo đồi bằng xe đạp. Mặt trời nóng bỏng dù rằng sương sớm vẫn còn. Một làn gió nhẹ thoảng qua giúp hai đứa cảm thấy dễ chịu hơn. Những khóm hoa dại đủ màu sắc mọc ven lối mòn khiến cho Thảo có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

Sau buổi đi chơi, Thảo đến nhà Kim ăn trưa, sau đó cả hai trở về nhà Thảo chưa biết sẽ làm gì cho hết một buổi chiều đẹp trời như hôm ấy.
Khi Thảo và Kim vừa đạp xe đến nhà thì thấy ông Bình đang lui xe ra . Ông hạ kính xe xuống với một nụ cười rạng rỡ trên mặt:
– Ba có một tin vui muốn báo cho các con biết: mẹ đang trên đường trở về nhà. Ba sắp đi ra phi trường đón mẹ đây!
Thảo hớn hở:

VN88

Viết một bình luận