VN88 VN88

Truyện Ma Căn Phòng Cấm

– 13 –
Dịp may đã đến vào chiều ngày hôm sau lúc cha chúng nó từ dưới phòng thí nghiệm lên lầu, một tay xách hộp dụng cụ sửa chữa bằng kim loại màu đỏ. Ông đưa tay kia sửa lại chiếc nón trên đầu, giải thích với hai đứa con:
– Ba có hứa với ông hàng xóm Hà của chúng ta sang giúp ông ta gắn cái bồn rửa mặt mới trong phòng tắm nhà ông ấy.
Nguyên ném một cái nhìn lén lút về hướng Thảo:
– Chừng nào thì ba trở về ?
“Đừng quá đi sâu vào chi tiết, Nguyên ơi!”- Thảo than thầm trong lúc ông Bình thản nhiên trả lời:
– Công việc này cũng phải tốn hơn hai giờ đồng hồ con à!
Rồi ông đi thẳng ra ngoài bằng cửa nhà bếp.
Hai chị em đi về hướng xuống lầu dưới. Thảo thử mở cánh cửa nhưng dĩ nhiên là nó đã được khoá chặt như thường lệ. Thảo nói:
– Đây là dịp may hiếm có, sẽ không bao giờ có nữa. Em nghĩ chúng ta có thể thực hiện ý định không?
– Chắc chắn rồi! – Nguyên đáp với một nét cười lém lỉnh hiện ra trên mặt – Chị tìm cho em một cái kẹp giấy đi! Em sẽ cho chị thấy em học được gì nơi thằng bạn của em tuần vừa rồi.
Thảo tìm được một cái kẹp giấy trên bàn học của nó, mang đến cho Nguyên . Nguyên kéo thẳng một đầu kẹp giấy ra và nhét vào ổ khoá, xoay xoay. Chỉ vài giây sau, Thảo nghe Nguyên hứng khởi hát khe khẻ âm điệu một bài mừng chiến thắng và sau đó cách cửa đã được mở ra. Thảo gục gặc đầu, nhận xét:
– Bây giờ em đã trở thành chuyên viên mở khoá trộm rồi phải không? Thằng bạn của em thật hữu dụng đấy chứ!
Nguyên mỉm cười và ra dấu cho Thảo bước xuống trước. Chỉ một thoáng, hai chị em đã có mặt ở tầng dưới.
Không khí ở đây lúc nào cũng hầm, cũng nóng khiến mồ hôi hai đứa rịn ra tức thì, đọng thành từng giọt nhỏ trên làn da của chúng nó .

Mặt nhăn lại vì ánh sáng chói loà của những ngọn đèn trong phòng trồng cây, Thảo và Nguyên phải dừng lại một lát trước khi bước vào. Cả hai nhận ra rằng những cây trong ấy đã cao hơn, nhiều hơn và rậm lá hơn lần trước. Và dường như tất cả chúng nó đang rung chuyển vì một sự kích thích nào đó …
Nhiều mớ nhánh dây leo dài màu nâu nằm ngoằn ngoèo trên mặt đất như những con rắn, hỗn độn quấn tròn quanh các loài thảo mộc khác. Một cây dương xỉ rậm rạp mọc cao đến tận trần nhà rồi lại uốn cong xuống phía sàn nhà.
Nguyên buột miệng khen: “Tuyệt quá!”. Cảnh tượng đám rừng trước mắt khiến nó say mê.
Bỗng hai chị em Thảo nghe những tiếng thở dài thật lớn và một tiếng rên nho nhỏ phát ra từ chiếc tủ đựng dụng cụ . Và thình lình chúng nó lại thấy ngọn của một cọng dây leo đong đưa trước mặt. Thảo kéo Nguyên về phía mình:
– Nguyên, coi chừng! Đừng đến gần nó quá!
– Em biết mà!- Nguyên vừa gắt lên vừa tránh ra xa Thảo – Chị đừng níu kéo em như vậy, chị khiến em sợ thôi.
– Xin lỗi em – Thảo nói mà tay vẫn níu chặt lấy vai Nguyên- Chị tại vì .. Em còn nhớ chuyện xảy ra lần vừa rồi chứ !
– Em biết cẩn thận mà chị !
Thảo rùng mình.. Thảo nghe một hơi thở nhịp nhàng, đều đặn thoát ra gần nó . “Không chối cãi gì nữa cả, những thứ cây này không bình thường chút nào!”
Thảo lui lại một bước, quét mắt nhìn khu rừng lạ lùng này. Và cùng lúc ấy, Thảo nghe tiếng Nguyên hét lên hãi hùng:
– Cứu em chị Thảo ơi! Nó níu chặt em rồi!
– 14 –
Thảo buông một tiếng kêu kinh hoàng, rồi cố nén sợ bước tới vài bước đến gần Nguyên. Chợt Thảo bật cười vì nó vừa nhìn thấy một con thú nhỏ màu xám đang hoảng hốt chạy loanh quanh trên sàn nhà.
– Nguyên ơi, chỉ là một con sóc thôi!
– Cái gì?
Nguyên lạc giọng:
– Nó… nó chụp lấy gót chân em và …
– Em nhìn nè .. Một con sóc thôi mà. Thấy nó đang còn run hay không? Có lẽ nó chạy nhanh quá nên đã vướng vào chân em .
– Ồ thì ra là vậy!
Nguyên thở ra khoan khoái. Khuôn mặt xám xịt màu tro vì sợ đang từ từ trở lại bình thường.
– Em tưởng là một …trong mấy cái cây nầy …
Thảo lắc đầu
– Cây gì mà lại có lông màu xám! .. Em làm chị một phen mất vía !
Con sóc run rẩy chụm hai chân đứng xa xa chăm chú nhìn chị em Thảo. Nguyên hỏi với một giọng vẫn còn run:
– Làm cách nào mà nócó thể vào đây được?

VN88

Viết một bình luận