Thảo trả lời:
– Dạ, con hiểu . Có phải là người ta lấy một đức tính của một người và truyền vào những người khác, những người này lại truyền cho con cái của họ và cứ như thế mà tiếp tục .
– Con giỏi lắm – ông Bình nói với một nụ cười lần đầu tiên nở trên môi ông từ mấy tuần nay . Những người trồng cây đã dùng cách nầy để thâu hoạch được năm lần nhiều hơn về rau quả họ trồng .
Nguyên hỏi:
– Và ba cũng đang làm việc đó phải không ba ?
Ông Bình hạ giọng đáp:
– Không hoàn toàn giống như vậy ! Ba đang làm một việc hơi ..bất thường một tí . Trong lúc này ba chưa muốn đi sâu vào chi tiết . Nhưng ba có thể nó với các con rằng ba đang thử tạo ra một loaị cây chưa từng có trên trái đất này và có thể rằng sẽ không bao giờ hiện hữu. Ba đang có ý muốn tạo ra một loại thảo mộc từ các loài thú vật .
Thảo và Nguyên kinh ngạc nhìn cha dò xét . Thảo lên tiếng trước :
– Ba muốn nói rằng ba lấy tế bào của một con vật và ghép nó vào một cái cây ?
Ông Bình tỏ vẻ xác nhận điều Thảo nói là đúng :
– Ba thật sự không muốn nói nhiều hơn nữa. Bây giờ các con đã hiểu tại sao ba phải giữ bí mật điều này .
Ông đưa mắt nhìn Thảo rồi nhìn sang Nguyên như thăm dò phản ứng của chúng nó .
Thảo suy nghĩ về những điều ông Bình vừa tiết lộ. Thảo thắc mắc :
– Ba làm cách nào để thực hiện được điều ấy ? Ba làm sao chuyển những tế bào của một con vật vào một cái cây ?
– Ba phân tách những tế bào ấy ra bằng những bộ máy điện . Ba có hai căn phòng nhỏ bằng kính được nối liền với một bộ máy phát điện cực mạnh . Chắc là các con đã được thấy mấy thứ ấy khi các con lục lạo dưới kia hôm nọ .
Ông Bình nháy mắt với hai đứa con để diễu cợt chúng nó .
– Phải rồi ! Hai phòng đó giống như hai phòng điện thoại công cộng vậy. – Nguyên đáp .
Ông Bình giải thích :
– Một trong hai phòng cho và phòng kia nhận . Ba thử gởi một số lượng DNA cần thiết từ phòng này sang phòng nọ . Đây là một việc làm hết sức tỉ mỉ .
– Rồi ba có thành công không ? – Thảo hỏi .
– Ba gần như đã đi tới đích .
Một nụ cười thoả mãn làm sáng ngời khuôn mặt ông Bình, nhưng sau đó tắt đi một cách nhanh chóng. Vẻ mặt ông trở nên ưu tư, ông đứng lên đột ngột :
– Ba phải trở lại công việc ngay bây giờ … Lát nữa ba sẽ gặp các con ..
Nói xong ông bước rảo từng bước dài trên sân cỏ .
Thảo kêu vói theo :
– Nhưng mà …
Rồi Thảo và Nguyên cũng đứng lên chạy theo cha . Thảo vừa chạy vừa nói :
-.. cái đầu của ba .. Mấy cành lá . Ba chưa giải thích cho tụi con biết chúng nó từ đâu mọc ra .
Ông Bình nhún vai, trả lời cộc lốc :
– Không có gì để giải thích cả . Đó là một phản ứng phụ … và chỉ tạm thời thôi .
Rồi ông hối hả đi vào nhà.
o O o
Nguyên có vẻ đã hài lòng với lời giải thích của ba nó. Với một giọng trang nghiêm khác thường nó nói:
– Ba đang tiến hành một công tác rất quan trọng mà !
Trong khi đó, Thảo vẫn bị xáo trộn bởi điều tiết lộ của cha, và càng bị xáo trộn hơn nữa bởi những điều ông còn giấu kín .
Thảo đóng cửa phòng riêng của nó lại, nằm trên giường để suy nghĩ . Ba nó không thật sự giải thích tại sao lá cây lại mọc ra trên đầu ông . Câu trả lời của ông “Đó chỉ là một phản ứng phụ” không làm sáng tỏ vấn đề chút nào .
Phản ứng phụ của cái gì ? Cái gì đã làm cho tóc ông rụng hết ? Và khi nào thì nó mọc trở lại ?
Thấy rõ ràng là ba không muốn thảo luận việc ấy với chúng nó . Ông hối hả đi xuống phòng thí nghiệm sau khi nói với chúng “đó chỉ là một phản ứng phụ…”.
Một phản ứng phụ …
Cứ mỗi lần nghĩ đến việc ấy Thảo lại buồn nôn .Cái cảm giác ấy phải có khi thấy những lá cây đâm chồi từ các chân tóc và mọc tua tủa trên đầu một con người .