– Đừng sợ ! Không có gì đâu các con !
Ông Bình vội kêu lên và nhanh nhẹn cúi xuống nhặt chiếc nón đội lại lên đầu. Rồi ông tiến về phía hai đứa con, miệng lập đi lập lại :
– Không có gì ! Đừng sợ ! Ba nói thật đó !
Mặt mũi xanh như chàm, Nguyên bệu bạo :
– Ba… cái đầu của ba…..
Thảo phải nuốt nước miếng xuống nhiều lần để dằn cơn buồn nôn đang cuồn cuộn dâng lên.
Ông Bình choàng tay ôm lấy Nguyên và Thảo, dịu dàng bảo:
– Hai đứa đến đây với ba. Tìm chỗ nào có bóng mát, cha con mình ngồi xuống bàn việc một chút. Sáng nay ba có nói chuyện điện thoại với mẹ. Mẹ cho ba biết rằng các con rất thắc mắc về công việc làm của ba.
Nguyên trỏ lên đầu ông Bình, lập lại câu nói còn bỏ dổ lúc nãy :
– Cái đầu của ba… nó toàn màu xanh !
Ông Bình mỉm cười trả lời :
– Ba biết chứ. Chính vì vậy mà ba luôn luôn phải đội nón để che nó. Ba không muốn các con lo lắng !
Ông dẫn chị em Thảo đến ngồi trên bãi cỏ im mát dọc theo hàng rào.
– Các con thắc mắc vì ba có nhiều hành động kỳ quái phải không?
Vừa hỏi ông nhìn thẳng vào mắt Thảo. Thảo cảm thấy mất tự nhiên, quay mặt nhìn sang nơi khác. Ông Bình siết nhẹ tay Thảo hỏi :
– Thảo, sao con không nói gì hết? Có chuyện gì không vui? Con có điều gì muốn nói với ba không?
Thảo thở dài, vẫn lẩn tránh ánh mắt của cha. Cuối cùng Thảo cứng rắn hỏi :
– Được rồi, xin ba cho tụi con biết tại sao lá cây lại mọc đầy trên đầu ba như thế?
– Đây là một phản ứng phụ – ông Bình trả lời, tay vẫn nắm chặt tay Thảo – Chỉ là giai đoạn thôi . Không lâu mấy lá cây đó sẽ rụng hết và tóc ba sẽ mọc lại như cũ .
Đăm đăm nhìn đầu ông Bình có vài chiếc lá xanh ló ra dưới vành nón, Nguyên hỏi :
– Nhưng chuyện xảy ra như thế nào hở ba ?
– Có lẽ các con sẽ cảm thấy thoải mái hơn sau khi nghe ba giải thích những việc ba làm ở dưới kia . Những thí nghiệm đó chiếm trọn thì giờ của ba khiến ba rất ít khi có cơ hội chuyện trò với các con như trước đây .
– Không phải là ít mà là không bao giờ – Thảo sửa lại câu nói của cha .
Ông Bình hạ ánh mắt xuống, trả lời :
– Ba xin lỗi . Con nói đúng . Nhưng công việc ba làm đầy kích thích và rất khó khăn.
Nguyên ngồi xếp bằng dưới sàn, hỏi:
– Ba khám phá ra một loại thảo mộc mới phải không ba ?
Ông Bình lắc đầu:
– Không, ba đang thử tạo một loại cây mới !
– Hả ? – Nguyên kinh ngạc kêu lên .
– Ở trường các con đã nghe nói về DNA chưa ?
Cả hai lắc đầu .
– Như vậy thì hơi rắc rối đó .
Ông Bình suy nghĩ một lát rồi bảo:
– Để ba giải thích cho các con nghe một cách đơn giản nhé . Lấy thí dụ một người có chỉ số thông thái rất cao .. một thiên tài thật sự .
– Như con chẳng hạn! – Nguyên tuyên bố .
– Nguyên, im đi !
Thảo gắt em trong khi ông Bình âu yếm nói:
– Phải, một thiên tài thật sự như Nguyên vậy !
Rồi ông tiếp tục:
– Thí dụ chúng ta thử lấy một phân tử tế bào não của người ấy, tách riêng ra cái nhân tố di truyền về sự thông minh tuyệt đỉnh đó để cấy vào não bộ của một người khác . Như vậy sự thông minh kia có thể truyền từ đời này sang đời khác và sẽ có rất nhiều người đạt được chỉ số thông minh tuyệt đỉnh . Các con có hiểu không ?
Ông nhìn Nguyên rồi nhìn Thảo .