VN88 VN88

Truyện Ma Căn Phòng Cấm

Kim tiếp tục nói với một vẻ mặt rất nghiêm trang:
– “Kỳ lạ”, đúng là chữ đó . Tao đã bị ác mộng đêm hôm kia chỉ vì mấy cái cây khủng khiếp ở dưới phòng thí nghiệm của ba mầy . Tao thấy chúng nó khóc lóc và muốn sờ vào người tao nữa.
– Tao rất ân hận vì chuyện hôm ấy – Thảo nói bằng một giọng hết sức chân thành – Tao cũng nằm thấy ác mộng như mầy vậy Kim ạ !
Vừa ném trả cái dĩa nhựa do Nguyên ném tới, Kim nói :
– Tối hôm nọ tao nghe ba tao nói chuyện về ba mày…
Thảo giật mình lo lắng:
– Mày không thuật lại cho ba mày chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm của ba tao chứ?
Kim lắc đầu trả lời :
– Dĩ nhiên là không ! Ba tao tiết lộ rằng viện đại học sa thải ba mày vì các cuộc thí nghiệm của ông đã hoàn toàn thất bại, họ yêu cầu ba mày ngưng lại tất cả nhưng ba mày vẫn khăng khăng muốn tiếp tục.
– Như vậy có nghĩ là gi?
– Tao nghe nói là ông viện trưởng cùng ban giám đốc viện đại học không cho phép ba mày tiếp tục làm thí nghiệm nữa nhưng ba mày không muốn nghe theo. Ông nói rằng ông không thể ngưng được. Chính ba tao đã nghe ba mày nói như vậy.
Thảo hoàn toàn không hề biết chuyện Kim vừa kể. Mặc dù điều tiết lộ ấy khiến Thảo rất buồn nhưng Thảo hiểu rằng đó là sự thật.
Kim tiếp tục câu chuyện :
– Tao cảm thấy trong phòng thí nghiệm của ba mày đã xảy ra một việc gì đó không đơn giản. Theo tao thì có một người bị thương nặng hoặc bị giết chết được giấu ở đó.
Lần này thì Thảo cực lực phản đối :
– Không thể nào có chuyện ấy ! Mày nói bậy !
Kim xua tay :
– Thôi được, có thể là tao tưởng tượng quá xa. Nhưng chuyện ba tao nói chắc chắn là sự thật.
Đột nhiên Thảo thấy rất cần phải bảo vệ, bênh vực cho ba nó không cần biết tại sao:
– Cho dù là ba tao không chịu ngưng những thí nghiệm đã thất bại thì cũng không có nghĩa là ba tao trở thành người điên như mày nghĩ.

Kim hất mạnh mái tóc dài của nó ra phía sau, giận dỗi nói :
– Tao chỉ thuật lại những điều tao nghe được. Mày không cần phải nói với tao bằng giọng điệu đó.
Hai đứa chấm dứt không bàn gì thêm về ông Bình. Chúng nó đổi sang chuyện mấy đứa bạn cùng trường, cùng lớp.
Vài phút sau, Thảo đứng lên gọi Nguyên :
– Nguyên ơi, tới giờ về nhà rồi !
Nguyên nhặt cái dĩa nhựa đang nằm trên bãi cỏ và chạy trước về nhà. Thảo vẩy tay tạm biệt Kim, nói :
– Lát nữa tao sẽ điện thoại cho mày, Kim nhé !
Hai chị em Thảo về đến nhà rất ngạc nhiên khi thấy ông Bình ở trong sân. Ông đang chăm chú nhìn mấy chùm bông hồng trên giàn hoa. Vừa thấy cha, Nguyên ném chiếc dĩa về hướng ông:
– Ba, chụp lấy nè ba !
Ông Bình từ từ quay lại. Cái dĩa bay đến chạm vào đầu ông làm rơi chiếc nón lưỡi trai trên đầu ông xuống đất. Với vẻ cực kỳ hoảng hốt, ông vội vàng dùng hai bàn tay che lấy đầu.
Nhưng đã quá muộn…
Thảo và Nguyên cùng buông tiếng la kinh ngạc khi nhìn thấy đầu của cha chúng nó.
Thoạt tiên, Thảo ngỡ rằng tóc của ông được “nhuộm” màu xanh lá cây. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Thảo kinh hoàng nhận thấy đó không phải là những sợi tóc mọc từ da đầu của ông Bình: Ông không còn cọng tóc nào cả… Chúng nó đã rụng hết rồi !
Trên đầu ông Bình bây giờ toàn là những lá cây màu xanh bóng mọc lên từ bộ xương sọ của ông.
– 9 –

VN88

Viết một bình luận