Thảo e dè chen vào:
– Chắc là thú vị lắm phải không ba ?
Thảo không còn hiểu nổi ba nó nữa . Không hiểu chút nào cả . “Thông thường ba rất thẳng thắn . Nếu có điều gì khiến ông bực dọc, giận dữ thì ông nói thẳng ra ngay . Vậy mà bây giờ tại sao ba có vẻ rất kỳ lạ, rất khép kín và rất …lạnh lùng?”
Trong khi đầu óc của Thảo rối bời với bao nhiêu câu hỏi, ông Bình ngồi dựa ngữa hẳn ra phía sau khiến chiếc ghế như chỉ còn đứng trên sàn bằng hai chân thôi . Ông bình thản nói với hai đứa con:
– Ba đã cấm hai đứa không được xuống dưới kia . Ba tưởng đã nói quá rõ ràng hôm nọ rồi chứ !
Thảo và Nguyên đưa mắt nhìn nhau . Thảo nói:
– Thưa ba, chúng con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa .
Thấy cha đã dịu lại, Nguyên láu táu nói:
– Nhưng mà ba có thể đưa tụi con xuống dưới đó để giải thích công việc ba đang làm phải không ba ?
Thảo cũng háo hức nói:
– Vâng, con cũng rất muốn như vậy đó ba à !
Ông Bình vừa đứng lên vừa trả lời:
– Sẽ có một ngày các con được toại nguyện . Không lâu đâu . Các con đồng ý chứ? Bây giờ ba phải trở xuống dưới ấy để làm việc .
Rồi ông bỏ đi ra, khuất dạng sau cánh cửa ở thang lầu .
Nguyên khẽ nhún vai nhìn chị đang ngồi chống cằm có vẻ tư lự:
– Dường như ba cũng không nhớ việc phải phạt chúng ta nữa !
– Nói tóm lại ba có vẻ gì khác thường lắm!
– Có lẽ ba bị xáo trộn vì vắng mẹ đó mà !
Nói xong Thảo đứng dậy, khẽ đẩy em:
– Thôi, tránh ra. Chị còn phải làm bài nữa .
Nguyên vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện vừa xảy ra :
– Em không thể nào tin mấy cây leo đó trói em được . Tối nay chắc chắn em sẽ bị ác mộng chị Thảo ơi !.
– Em đừng nghĩ tới căn phòng thí nghiệm dưới kia nữa là xong .- Thảo khuyên em, dẫu biết rằng lời khuyên đó thừa thải nhưng Thảo không biết phải nói gì hơn để trấn an em.
Thảo lên phòng riêng, cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Nhưng rồi sau đó trong trí nó lại hiện ra cảnh tượng Nguyên vùng vẫy cố thoát ra những thân cây leo khiến Thảo rùng mình . Thảo lôi tập vở ra, nằm sấp trên giường chuẩn bị học bài . Nhưng nó không tài nào tập trung tư tuởng để học, đầu óc Thảo cứ nghĩ đến những tiếng rên rỉ và nhịp thở của đám thảo mộc dưới kia .
Thảo cố gắng tự nhủ: ” Ít ra thì hai chị em mình cũng không bị ba phạt . Và lần này ba không la hét dữ tợn khiến tụi mình sợ hãi . Thêm vào đó, ba lại hứa sẽ đích thân đưa tụi mình xuống dưới đó để cắt nghĩa việc ba làm nữa .”
Nghĩ như thế nên Thảo cảm thấy thoải mái hơn nhiều .
Nhưng sự nhẹ nhàng thanh thản đó không kéo dài được lâu . Tờ mờ sáng sớm hôm sau, khi Thảo xuống nhà để chuẩn bị buổi ăn sáng, Thảo kinh ngạc thấy cha đã bắt đầu vùi đầu vào công việc ở dưới kia tự bao giờ. Cánh cửa dẫn xuống tầng dưới đóng chặt và thêm vào đó một ổ khoá đã được gắn vào …
o O o
Chiều thứ bảy hôm sau … Thảo nằm trên giường nói chuyện điện thoại với mẹ:
– Con lo cho dì Hồng quá !
Bà Bình nói với con bằng một giọng thật mệt mỏi :
– Cuộc giải phẩu vừa rồi không thành công như ý muốn. Các bác sĩ bảo rằng dì con phải chịu đựng một cuộc giải phẩu khác nữa. Nhưng trước tiên phải chờ cho dì lấy lại sức rồi mới tiến hành .
– Như thế có nghĩa là mẹ chưa có thể về ngay được hả mẹ ?
Nghe giọng Thảo đượm vẻ buồn rầu, bà Bình phá lên cười:
– Con đừng nói với mẹ rằng …con nhớ mẹ đấy nhé !
– Đúng vậy mẹ à …con nhớ mẹ lắm !