Denison bực mình nói mà không giải thích được. Rudd bước ra xa, hơi mắc cỡ vì không hiểu biết.
Rồi chó sủa ran ngay cạnh lều, có thể cả chục con, và Denison cũng hoảng che vành tai nghe. Chúng tôi còn nghe cả tiếng chúng nghiến răng nữa. Denison nói kiêu hãnh
– Địch không thể ập đến chúng ta được, vì tiền đạo với đội quân khuyển còn ở đây.
Rồi có tiếng thình thịch chân người dồn dập chạy trên nền đất.
– Địch!
Rudd nói hốt hoảng, tay ghìm chắc súng, tay sẵn sàng bóp cò.
Nhưng không phải đích mà là một liên lạc viên của đơn vị bạn, một hạ sĩ một vạch, anh cao lớn, đứng lắc lư ở giữa lều, râu quai nón xồm xoàm, mắt đỏ ngầu có quầng đen sâu hơn của ông hai vạch.
– Cái thùng đây phải không?
Anh ta vừa hỏi vừa chỉ.
Rudd đã gặp anh này nhiều lần, anh ta già đi, và tiếc là anh ta không nhớ cái thùng.
– Vâng, nó đó.
Người liên lạc đứng yên trước cái thùng đưa tay ra rồi rụt lại nhanh. Quay lại:
– Các anh phải rút lui. Ta thua rồi.
Rudd ngỡ ngàng:
– Thua! Tôi không tin.
Denison ngồi bật dậy, xỏ giày và nói với Rudd:
– Đi thôi, ta không thể ở đây được hết đêm nay đâu.
– Nhưng…!
Người liên lạc nhắc lại:
– Thua rồi.
Rudd vẫn lo lắng về cái thùng:
– Còn cái này?
– Hủy nó đi!
Người liên lạc đề nghị. Các anh không còn giờ đâu. Hủy xong, chạy lên núi. Các anh đủ dầu không?
Rudd liếc nhìn đĩa dầu, ngọn lửa đang cháy cao.
– Không hỏi dầu cho cái đèn, đồ ngu. – Denison bực mình – Mà dầu để đốt cái thùng.
Người liên lạc đưa cho họ một hộp dầu, dùng lưỡi lê mở một lỗ lớn, đưa tay chào và lẫn vào bóng đêm.
Rudd nhìn hộp dầu rồi cầm lên, tưới lên nắp thùng. Tiếng lũ chó sủa càng rát, có lẽ đã xa năm mươi mét.
Denison giằng hộp dầu trên tay Rudd.