Nhưng có lần Denison chẳng may, ông hai vạch mở được cửa mau, đất mềm sau trận mưa, tiếng giầy không vang lên. Ông hai vạch vào lều mà Denison chưa thức. Sau đó anh bị phạt đứng cả buổi, và bị hạch hỏi về nhiệm vụ.
– Anh có biết anh làm nhiệm vụ gì ở đây không, Denison?
– Dạ, gác cái thùng.
– Tại sao phải gác cái thùng?
– Để không ai lấy nó đi. – Mặt anh đỏ bừng
– Và tại sao lại không để ai lấy nó đi?
Denison ấp úng.
Rudd muốn giúp anh nhưng cũng không muốn bị phạt và thực ra cũng không biết.
– Vì..
Ông hai vạch nạt:
– Vì sao, đồ ngu?
Denison nhắc lại.
– Vì…
Ông hai vạch phạt rồi đi.
Khuya đêm đó, Rudd hỏi hỏi Denison đang đứng thọ phạt, súng ở thế thao diễn.
– Anh còn thức không?
– Còn.
– Tôi thắc mắc một việc.
Denison ngạo:
– Anh thì bao giờ mà chẳng thắc mắc, lần này thì cái gì nào?
Giọng Rudd chỉ như thỏ thẻ trong cái lều tối như mực.
– Tôi thắc mắc vì sao?
Denison hỏi rằng:
– Vì sao cái gì, đồ khùng?
– Thôi, tôi không thắc mắc gì nữa.
Rudd nói rồi quay ra nhìn cái thùng nhưng tối quá, chẳng thấy hình dáng nó đâu.
Rồi từ từ Rudd lại có can đảm hỏi, và Denison, đã phục vụ trong quân ngũ lâu hơn anh nhiều, đã có thời là trung sĩ, cuối cùng nói cho anh rõ.
– Vì cái thùng này của kẻ thù, lâu rồi.
Ngay cả Denison dám ngủ khi gác cũng liếc nhìn ra cửa, phòng hờ ông hai vạch đã đến hoặc tệ hơn, một ông hai gạch thẳng thì nguy.
– Của địch?
Rudd buột miệng hỏi, mắt trố ra.
Denison rít lên:
– Ngậm miệng, đồ khùng.