VN88 VN88

Truyện Ma Cái Chết Kiểu Mỹ

“vậy tiếng thét đó là của ai ?” Duy trố mắt, hơi thấy lạnh sóng lưng
“chả biết, mà cóc quan tâm” John hất hàm “tao còn thấy chỗ này hay lắm, đi không ?”
Duy đồng ý, anh chàng nghĩ chắc là có cái gì còn thú vị hơn mới giữ chân được thằng lực điền này lâu thế. Cả hai đứa tất tả chạy vụt đi trong đêm tối, vừa đuổi theo bước chân nhanh nhẩu như động cơ máy của John, Duy vừa hỏi với theo:
“ê, mày không có đèn pin, sao di chuyển nhanh nhẩu thế ?”
“ai bảo không ? Mày đang chiếu đèn đó thôi, thằng ngu”
“hừm” Duy hừ giọng, hơi chiếu lệch cái điện thoai đi “ý tao là nãy giờ kia kìa”
“tao có “hột quẹt” đây, thằng đù” John cộc cằn, vẻ hơi khoái vì liên tục được bắt nạt người ta
Cuối cùng chúng cũng tới được nơi cần tới, hóa ra đằng sau khu nhà này còn có một cái kho nhỏ tách biệt, nó xây kín và xa quá nên nhìn ngoài dĩ nhiên không thấy. Duy theo chân John bước chầm chậm vào trong. Duy thấy có sẵn một cánh cửa mục nằm ngay đơ phía dưới chân, hẳn là do lúc nãy sốt ruột tìm tòi, John đã chẳng ngại gia chủ mà đá cho nó mấy phát. Thằng này chẳng đời nào dư hơi để tìm cách mở một cái cửa cho đúng đắn. Duy bước sâu vào trong nhà, tối như mực, có cái gì nong nóng phía trên, nhìn lên thì thấy có nước nhờn đỏ nhĩu xuống. Duy cố tránh chỗ nước nhĩu đó, tối quá nên dù có đèn cũng chẳng nhận định được thứ nước đó là gì. Trong cái kho này có một mùi thối như phân bốc lên, vừa tanh vừa nồng. Mấy lần Duy muốn ói rộc ra nhưng nhịn lại, anh chàng thấy John cứ băng băng bước đi như thể đã sống trong đây nhiều năm. Nhìn chung thì trong cái kho này chẳng chứa gì nhiều, chỉ có vài cái máy móc dùng để làm ruộng, nhưng sờ vào thì Duy cảm thấy hơi nhám, có lẽ đã gỉ rét lắm rồi. Đây đó có đặt vài cây búa và máy cưa, trông chúng ngã ngốn vào nhau đóng bụi thật là ngán. Duy hỏi:
“mày định làm gì trong này, tao chẳng thấy có cái gì hay cả”
“từ từ, nãy giờ tao cũng mới đi tới đây chứ mấy. Tao định vào sâu trong kia, lúc nãy nghe có tiếng thét đầu tiên, tao dợm người chạy ra. Chạy ngang qua ruộng ngô thì vô tình thấy đống của đó, rồi mới nghe tiếng hét thứ hai”
“nhưng tao nghĩ cái kho này chứa toàn đồ cũ, mày xem tiếp làm gì”
“mày nói giọng chán như một con nhóc, sợ rồi hả ?”
Duy lầm bầm không đáp, quả thật không khí quanh đây làm nó hơi rợn thật.
“Mà mày làm cái gì lâu thế, đồ chó ?” John điên lên gắt “nhanh lên nào, tao cần cái điện thoại của mày, bật ga của tao gần hết rồi”
Duy ngán ngẩm đuổi theo sát nút, chịu khó chiếu đèn cho thằng bạn. Chúng đi vào càng lúc càng sâu, chỗ nào cũng thấy những đinh và máy xén cỏ mục nát chỗng chềnh lên nhau. Bỗng, John dừng lại làm Duy đỗ xầm vào
“cái quái gì…”
Duy la lên, nhưng dừng lại ngay trước vẻ mặt của John. Chính xác là không thể thấy cái mặt của anh ta được, nhưng chạm vào cơ thể, Duy hơi buồn cười khi thấy anh ta bắt đầu hơi run và chỉ chỏ
“mày…ôi mẹ ơi, Vịt” ( * nguyên văn là Dude ( ngốc ), John gọi lái là Duck ( vịt ), thường đám bạn không gọi tên tiếng việt của Duy mà dựa theo những chữ cái, chúng gọi duy là dude cho dễ )
“xem, xem kìa…”

VN88

Viết một bình luận