VN88 VN88

Truyện Ma Cái Chết Kiểu Mỹ

Duy đồng ý, anh mở đồng hồ đeo tay lên, đã 2h sáng rồi! Duy mò ra khỏi cửa và bắt đầu gọi lớn tên John. Anh vòng ra hành lang và xem xét các khoảng ruộng còn sáng, tự hỏi ai là chủ của trang trại này. Chắc chắn hắn chẳng phải là một nông gia lành nghề vì rau trên ruộng đã khô quắt queo cả, và từ từ, Duy tập trung và phát hiện có tiếng gì đó đằng xa. Duy bật chiếc đèn pin mini gắn trên điện thoại soi tỏ gốc đường, hướng phát ra tiếng động. Anh chàng thận trọng cất bước, vừa đưa tay sờ soạng cho chắc ăn. Được chừng hơn một đoạn ruộng, Duy thấy hình như phía trước có gì…đột ngột, một tiếng hét rợn tay lại vang lên nữa, ở đằng sau, ngay sau khu nhà. Duy vứt ngay cái ý định khám phá mục tiêu cũ, tiếng hét làm anh nảy điếng người và linh cảm có chuyện chẳng lành. Duy rít chân thật nhanh và chạy thẳng ra sau hông căn nhà.
BỐP, một cú ngáng chân của ai đó làm Duy ngã uỳnh ra, té lăn cù, dập mặt xuống mớ đất đen ngòm. Duy vừa hoảng hốt vừa điên tiết đứng bật dậy tìm nguyên nhân, ngay lập tức anh phát hiện ra kẻ khốn kiếp luôn bày trò chọc phá mình, John. Cậu chàng đứng hí hửng tréo một chân cười cợt.
“coi nào, anh bạn” hắn ta châm chọc “không đến nỗi sợ vậy chứ, tao không nghĩ mày lại chạy ra, tao cứ mong là Chris hay ít nhất là Anna cơ”
“Chris là của tao” Duy gằn giọng, nửa vì ghen, nửa vì ấm ức cái vụ gạt chân
“bỏ đi” John nhún vai “lại đây, tao chỉ cho mày coi cái này hay lắm”
“cái gì ?” Duy sẵn giọng, nhưng hơi ngạc nhiên vì hiếm khi John ngừng chuyện gây hấn lại đột ngột, bình thường thì thể nào hắn cũng chọc cho Duy ức chết lên mới thôi.
John hất đầu rồi biến vụt ra phía sau, Duy tò mò chạy đuổi theo. Con đường càng lúc càng tối, đằng sau khu nhà không mở đèn nên mọi thứ đều chỉ vụt lên bởi ánh đèn pin xíu xiu của cái điện thoại. Ở đây ráo hoẵng và chẳng có gì đặc biệt, hầu như toàn là cây, và có cả một thửa bắp, một giàn từng hàng cái cây bắp sắp song song với nhau. Nhìn cây bắp cũng héo chẳng thua gì đám rau ngoài kia, nhưng sao có người lại rảnh rỗi trồng nhiều như vậy nhỉ? Thật sự là rất nhiều, nhiều và rất rộng, đến mức Duy nghĩ là cần cả tiếng đồng hồ để cuốc bộ ra khỏi ruộng bắp này. Và anh chàng chợt nhác thấy bóng John, đang vẫy tay ở một gốc bắp.
Duy dợm bước tới hỏi:
“cái gì thế ?”
“mày coi, tao kiếm được mớ này, tuyệt chứ hả ?”
Duy cuối cùng cũng chiêm ngưỡng được cái thành tích của John nãy giờ, tuy nhiên anh cũng không kìm nỗi cái há hốc mồm ngạc nhiên. Ở cái gốc này có cả đống điện thoại, còn có cả vòng tay, lắc, khuyên tai, nhẫn, dây chuyền… đủ cả. Chúng không bị chôn kín như kiểu giấu kho báu mà lồm lộm lên như thể mời gọi người ta tới lấy. Nhưng Duy hơi nghi đây là tác phẩm của John
“mày mới đào lên à ?”
“không, tao cũng vừa mới thấy”
“vậy tiếng thét lúc nãy, hai lần, là do mày hét vì tìm thấy đống của nải này há ?”
“đồ ngu, làm quái gì tao phải ré lên như đàn bà hả, mày biết không, tao cũng nghe thấy y như thế, vì vậy tao định chạy về báo cho tụi bây biết. Đứng từ xa thì thấy mày lật đật chạy tới, tao ngứa chân muốn ngáng giò mày chơi vậy mà”

VN88

Viết một bình luận