“cái gì thế ?” Chris hỏi
Không ai trả lời, ngay cả John cũng nín khe. Ngoài cửa tối om như mực, ánh sáng phát ra từ căn nhà chỉ thoảng đi có mỗi một đoạn ngắt, từ đó trở đi thì tầm mắt không thể nhìn thêm được. Nhưng tiếng động lạ đó cũng ngưng bặt từ sau phát đầu tiên, đám bạn cũng không nói gì thêm nữa. Anna lặng lẽ ra khỏi nhà, cô ta nhanh chóng đạp lên chiếc cửa gãy rời rồi vòng qua lề gỗ trước căn nhà. Anna mò tới cái xe mui trần và moi từ đằng sau cốp xe vài túi thức ăn. Vừa lôi hết ra thì John cũng lật đật chạy tới bê hộ vài bao nặng. Hai người cùng đem thức ăn vào nhà rồi trải ra.
“ăn thôi, tao nghĩ nhà này cũng chẳng có gì để bỏ bụng đâu, tao không hy vọng nhiều vào đám rau cải trên ruộng”
Mọi người bày đại ra trên sàn phòng khách, họ chẳng mất công đi kiếm nhà bếp làm gì nữa. Mỗi người chia nhau những thực phẩm khô và bánh mì đóng gói, riêng Harry chỉ uống vài hộp sữa nhỏ, anh chàng chẳng muốn nuốt thêm thứ gì.
“làm sao đây, không thể để Harry như thế được” Anna hỏi
“chứ làm sao ?” John lại bùng lên “tao đã bảo chở nó đi khỏi chốn này thì không chịu”
“mày coi” đến lượt Chris quát “chở nó đi trong khi trời tối mịt mà không biết dừng lại ở đâu trong vòng 4 tiếng đồng hồ tới, đủ rồi, tao nghĩ tối nay chúng ta sẽ ở lại đây”
Cười gằn trước câu nói của Chris, John bực dọc đá bay một mẩu bánh mì vụn rồi thủng thẳng bước ra khỏi nhà.
“mày đi đâu đó ?” Chris hỏi
“dạo” John đáp cộc lốc rồi vút khỏi tầm mắt của Christine. Anna hơi lo nhưng cũng chẳng hơi đâu mở miệng ngăn cản John, cô nàng cũng mệt lắm rồi. Duy thì đang lo lắng cho vết thương trên eo của Harry, giờ thì nó đã hết chảy máu, Duy vừa tìm ra ở sau nhà một hồ nước sạch, anh chàng vệ sinh cho vết thương của bạn xong thì băng nó lại thật kỹ. Ai cũng ngáp dài ngái ngủ. Thế là mặc cho John cứ tự tiện hóng mát, phần ai nấy tìm chỗ để dựa mình một chút. Duy ga lăng cố kiếm ra mấy cái đệm dơ hầy đưa cho Christine và Anna, sau đó anh chàng cũng lăn vào một gốc phòng thiu thiu ngủ. Gần mấy tiếng sau, Duy chìm vào cơn mê khá khó chịu. Đầu nó hơi mụ mị không biết vì sao, bỗng nhiên, có tiếng thét lớn xé bật tai mọi người. Duy là người đứng bật dậy đầu tiên, theo bản năng, anh chạy thẳng ra cửa sổ xem xét, nhưng tất cả chỉ cũng toàn là những hình ảnh tối hù đáng sợ. Christine đề nghị:
“anh ra kiểm tra xem, John vẫn chưa về”