I
Bóng đêm như chỉ chực đổ ập xuống đầu cả bọn. Ngoại trừ tiếng rên rỉ thê thảm của Harry thì tuyệt, chẳng có một một tiếng động nào hoặc bóng người nào nhá lên cả. Sốt ruột vì máu đỏ dần loang khắp mảnh vải buộc ngang eo Harry, Chris điên tiết xông tới dộng rầm rầm vào cửa chính. Chỉ nghe vài tiếng cót két lãnh đạm của chiếc cửa kiểu gỗ, trong nhà không ai chịu lên tiếng mặc dù đèn vẫn tỏa khắp một vùng.
“xông đại vô đi” John đề nghị
“không được” Duy phản đối “nhỡ đâu có chuyện gì”
“đồ nhát chết” John quát, anh chàng co một chân lên chuẩn bị đạp mạnh cánh cửa
“John” Anna kêu lên, chạy tới níu áo anh chàng “đừng làm thế”
Không màng đến sự khó chịu của Duy và nằn nì của Ann, anh chàng lực lưỡng hít một hơi dài rồi đá mạnh chân trái vào cửa. Cánh cửa bung rầm dội mạnh ra sau, bay tưng luôn cái bản lề, nằm thê thảm dưới đất. John hất đầu ra hiệu cho Chris đỡ Harry vào. Không đồng tình trước sự lỗ mãng của bạn nhưng chẳng còn cách nào khác, Duy đành phụ cô bạn gái khiên Harry tội nghiệp tiến vào trong ngôi nhà.
Trong phòng bày biện rất quái và thô sơ. Chiếc sàn gỗ có vẻ hơi mục, những bước chân của đám trẻ cứ vang lên thành tiếng mỗi khi có đứa nào di chuyển mạnh. Nội thất khá rộng và có phần hơi nóng, xung quanh hơi âm u và ngột. Chỉ có một cái bóng tròn treo lủng lẳng trên trần, phát ra những tia vàng đục và chói. Đồ đạc thì không nhiều, chỉ có một cái tràng kỷ bằng gỗ khá cũ đặt sát gốc tường, Harry được đặt nằm trên đó. Chris khẽ hỏi:
“đau lắm không ?”
Harry nhắm mắt vừa lắc đầu ra chiều mệt mỏi. Trong lúc đó thì John từ cửa hành lang bên trái lục đục bước ra, cáu gắt:
“chó thật, chẳng có ai cả”
“tao nghĩ mày nên đi tìm một viên thuốc hay cái gì đại loại như thế” Chris thở hắt ra, nói
“không có, tao coi rồi” John tiếp tục kêu ca, anh chàng thả mình cái uỵch bệt xuống sàn, ngồi chồm hổm và hít thở “cái ổ này tởm thật, toàn rác, tao nghĩ mình nên đi khỏi đây phứt cho rồi, tìm một nhà hàng hay khách sạn gì đó”
“không được” Duy phản đối “Harry đang bị thương, không thể di chuyển được, vả lại trời quá tối rồi, tao nghĩ từ đây đến khoảng 30 dặm nữa chẳng có gì ngoài lùm bụi đâu”
Lụp cụp
Một tiếng gì đó rợn lên khiến cả bọn giật thót. Nó vang vang và nghe rất khó chịu, hệt như tiếng kèn trôm pét bị bịt hơi.