Duy gật đầu rồi đỡ cô bé kia ra băng ghế sau. Vẫn không nói một lời, cô bé cứ lẳng lặng di chuyển theo lực đẩy của Duy, trông cô ta trắng bệch và lạnh lẽo đến kỳ lạ. John hậm hực đổi chỗ với Anna vì không muốn thấy mặt cô bé kia, dám nếu ngồi gần, anh ta sẽ đá cô ta văng ra khỏi cốp xe lắm. Duy ngồi vào chỗ rồi gật đầu ra hiệu cho Christine chạy đi. Chiếc xe vẫn băng băng trên đường đi, hướng thẳng tới. Cơn chấn động vừa rồi làm cả bọn điếng hồn và mệt mỏi. Chris có vẻ hoảng loạn, cô ta bây giờ dùng cả hai tay cầm lái, hết sức cẩn thận và chăm chú. Đi được gần bốn tiếng nữa, Duy bắt đầu nói:
“em mệt rồi, đường còn xa, tìm nhà trọ nghĩ đi”
“được thôi, nếu anh tìm thấy một cái” Chris cất giọng chán nản, mắt cô bây giờ hơi thâm lại nhưng vẫn cố giương ra nhìn đường.
Quả đúng như thế, chẳng có một căn nhà trọ nào cả, tất cả chỉ âm u toàn cây bụi, trời bắt đầu tối. Duy không nghĩ là con đường này chẳng có quán trọ nào. Lúc đầu khi đề nghị du lịch texas, anh đã bảo nên đi bằng máy bay nhưng Chris không nghe. Cô ta bảo có một con đường rất tuyệt, đi xe thể thao để hóng mát cho thoải mái. Giờ thì thôi rồi, Duy không tính đến chuyện kiểm tra con đường này trước, nếu mà giờ cái xe giở chứng thì coi như cả bọn bị kẹt, hầu như chẳng có cây xăng hay tiệm sửa nào quanh đây cả. Thậm chí cả một căn nhà nhỏ cũng không, hoàn toàn hoang vu và vắng lặng.
Harry ngồi đằng sau, nãy giờ anh ta cố ngồi xát vào để cô bé kia dễ thở. Harry khơi chuyện và hỏi cô ta nhà ở đâu, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy cô bé lạ mặt nói tiếng nào, nước mắt nước mũi cứ đua nhau hoen huốc.
“em muốn đi đâu” Harry hỏi
Cô bé kia ngước mặt lên, lẩm bẩm
“nhà…nhà…về nhà”
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, thắc mắc. Harry hơi nhạc nhiên, anh chàng cố hỏi đi hỏi lại nhưng cô bé kia chỉ nói được có thế. Trời tối dần, cả bọn vẫn còn hơi choáng và mệt mỏi nên cứ để yên. Bỗng nhiên, Chris thấy một ngã quẹo, đằng kia khá xa trên đồi có bóng dáng của một nông trang nhỏ. Duy nhìn thật kỹ và thấy có lẽ nên ghé vào đó xin nghĩ chân, có thể đó là một cửa hàng hoặc cái gì đó tương tự. Nhưng, đột ngột, cô bé đằng sau bắt đầu lẩm bẩm, những tiếng khác:
“không, đừng đi tới đó” nước mắt cô ta bắt đầu chảy ra lúc ngắn, lúc dài. Cô bé khổ sở lắc đầu quầy quậy rồi co tay chà lên mặt vẻ sợ hãi. “nhầm đường rồi, nhầm đường rồi”
Harry nhìn cô bé một cách lo lắng, vừa định chạm tay vào hỏi thì bỗng nhiên, cô ta xông lên hét toáng:
“nhầm đường, NHẦM RỒI”