VN88 VN88

Truyện Ma Cái Chết Kiểu Mỹ

“không đâu, chúng tôi…” Chris vừa nói đã bị Anna ngắt lời
“đúng đấy, tôi nghĩ vậy cũng được, không thể để Harry như thế mãi được, cậu ta cần chăm sóc”
Tranh cãi một hồi, cuối cùng vết thương của Harry cũng chiến thắng, cả bọn quyết định trọ lại nhà lão già.
Giờ tiếp theo chẳng ai có thể chợp mắt nổi. Một phần vì cái nhà bé như lỗ mũi người già chẳng dư giả phòng cho bọn trẻ ở. Tất cả túm tụm trên một cái giường trải drap đen xì. Harry được vác vào và ưu tiên nằm trên giường, anh chàng ngủ li bì. Thế cũng tốt, cả bọn chỉ sợ khi anh ta tỉnh lại thì coi như đó là lần cuối cùng Harry mở mắt luôn. Chết là một chuyện, ngắm cặp chân khi nó đang nửa loét nửa cụt lại là chuyện khác.

Cái phòng đã được Anna khóa kín cửa, không hiểu sao lúc này cô nàng thèm khác luôn luôn có được một cảm giác kín đáo và an toàn. Ở đó không có chút xíu điện chứ đừng nói đến đèn ngủ, cả bọn lờ mờ trong bóng tối, ngồi sát và tựa vào nhau. Ánh trăng bị mây phủ đi lờ mờ, chỉ lập lòe hiển hiện trên những khuôn mặt phờ phạc, mệt lả nhưng chẳng thể ngủ được. Vài phút sau, có tiếng gọi cửa khe khẽ
“ai vậy ?”
“tôi” Tiếng nói trầm cộc lốc vang lên
Anna lật đật đứng lên mở cửa, mất một lúc lâu cô mới mò ra ổ nắm khóa.
“tại sao cô khóa cửa ?” Ông chủ nghiến răng, cau mặt khó chịu
“không có gì, tôi chỉ hơi sợ”
“tôi đem trà cho các người” Ông ta nói rồi bước ra cửa, đẩy một cái bàn di động nhỏ vào, ở trên đó có đặt sẵn 4 tách trà nhỏ.
“uống đi” Ông ta thúc
Nễ mặt ông già nên dù chẳng muốn chút nào, mỗi đứa cũng ráng hớp một tý
“xin lỗi” Chris nói “tôi uống không nổi”
“không sao” Ông ta nói nhỏ, cười cợt “chừng đó là đủ rồi”
“ý ông là sao…tôi…”
Christine không thể hoàn thành nốt câu nói, cô bắt đầu díp mắt, cố gượng và lấy tay cấu mạnh vào mặt, thở gấp:
“ông, ông cho chúng tôi uống thứ gì ?”
“một chút trà thôi mà” Ông ta cười cợt, nâng một trà lên và hất thẳng vào mặt Chris, cô ta nhắm mắt lại phì nước ra, nhưng không thể cố hơn được liền ngã rầm xuống. John chạy tới quát đổng lên, giơ tay định nện lão già, nhưng nhanh như cắt, lão lách qua lẹ làng như một con cáo. Lão rút từ cái bàn đẩy ra một cây gậy sắt. Đúng lúc John quay mặt lại và kịp giơ tay lên đỡ, hay thậm chí thấy lão định làm gì, anh đã bị lão già thụi cho một gậy vào đầu ngất xỉu
“đã đến lúc mày học một tý tôn trọng, nhóc con à”

VN88

Viết một bình luận