Chưa kịp đổi ca thì Anna bỗng reo lên:
“ê, coi kìa, hình như có ánh đèn”
Quả có thế thật, một cái sạp nhỏ như căn lều xây bằng gạch. Một trụ xăng cũ mèm đặt ngay bên cạnh.
“ghé vào đó và ta có thể gọi nhờ điện thoại”
“được mà” Chris đồng tình
Mọi người lội bộ đến trước căn nhà đó và họ quyết định bỏ Harry ở lại trong xe. Dù muốn dù không, họ cũng cố hy vọng rằng, đây không phải cái kho giết người thứ hai. Chris gõ cửa và ngay lập tức nhận được hồi đáp
“ai vậy ?” Giọng nói này ngay lập tức tạo thiện cảm cho lũ trẻ, nó trầm ấm và không lãnh cảm như mụ chủ nhà kia.
Cánh cửa mỏ ra, một người đàn ông trạc tuổi băm bước ra. Ông mặc một cái áo sơ mi rách lỗ chỗ. Thái độ niềm nỡ và quan tâm át hẳn bản mặt xấu xí đầy sẹo của ông đi.
“hư xe hả ?” Ông ta hỏi
“dạ không, dù lúc nãy cháu vừa tông cái trụ điện thoại, nhưng ông có thể cho cháu gọi nhờ điện thoại được không ?”
“được chứ, vào đây” Ông ta nói hơi cộc và lùa đám trẻ vào
Căn nhà này rõ ràng là một hiệu tạp phẩm đi kèm với trạm xăng. Tất cả đều được làm
đúng chất như bất cứ thứ gì quanh đây: bẩn, bụi và mục gỗ… Ông ta tất tả nhảy vào trong quầy và lôi từ dưới đất ra một cái hộp điện thoại quay số gắn dây dài lòng thòng.
“đây” ông ta đẩy cái điện thoại “gọi đi”
“cảm ơn” Christine lẩm bẩm
Nhưng một lúc sau, cô nàng lại đặt máy xuống cau mặt than phiền:
“nó không hoạt động”
“đưa tôi xem” Ông chủ nói rồi giật phăng điện thoại. Cũng như Chris, ông lại đặt xuống rồi móc lên, quay số rồi nghi vấn:
“nhắc lại tôi xem, có phải lúc nãy các cậu nói, chiếc xe quý hóa của các cậu đâm trúng cái trụ liên lạc duy nhất ở đây không ?”
Christine cũng như đám bạn giơ tay hỡi trời, thất vọng tràn trề.
“ông còn cách nào liên lạc với cảnh sát không, chúng tôi muốn trình báo hai vụ án mạng”
“các cậu muốn nói gì ?” Ông ta nheo mắt lại nghi ngờ “án mạng à ?”
“căn nhà tít đằng xa kia, cách đây nữa giờ đi xe, hẳn ông biết, một vụ thảm sát ở đó, còn một vụ là bạn chúng tôi, đang ở ngoài kia”
“thật không tin được” Ông trề môi “những người trên đó rất tử tế, thật tử tế, theo như tôi biết”
“nếu tử tế thì chúng đã không bổ đôi cặp giò của bạn tôi, lão khốn ạ!” John điên tiết chửi bới
“anh bạn trẻ ạ” lão già đột nhiên thay đổi thái độ, lão nhướn mắt lên và trề môi, trông lão quái đản và khó chịu hẳn “bất cứ anh bạn làm gì, thì nên học cách tôn trọng, lời khuyên chân thành đấy”
“và sao mọi người không trọ ở đây một đêm nhỉ, giờ là 3h sáng, còn lâu nữa mới đến thị trấn, tôi nghĩ chắc quý vị không quen với thời tiết ở đây”