“sao em biết làm thế ?” Duy trố mắt ngạc nhiên, nửa thán phục
“nghề tay trái” Chris đáp gọn
Cô ma sát những sợi dây đứt lại với nhau. Thật tình Duy nhìn rất kỹ mà không phân biệt nổi tay ải tay ai nữa chứ đừng nói mấy sợi dây nhỏ xíu. Vậy mà Chris đã làm rất tài tình và mau lẹ. Rồi bỗng nhiên, mọi người như vỡ òa bởi tiếng rồ xe. Chris ngồi thẳng dậy đá vào chân ga không thương tiếc, cô nàng không quên đập mạnh tay trái với Duy
“khi về, làm ơn dạy anh trò này, hiệu quả đấy” Duy hích nhẹ trong khi chiếc xe lao mạnh đi.
Cả bọn cảm thấy ghét cái xe kiểu thể thao này cùng cực. Anna lầm bầm rằng từ đây đến cuối cuộc đời cô ta, sẽ chẳng bao giờ bước vào cái xe nào không có nắp nữa. Nhưng nhìn chung về mặt tích cực thì gió ẩm và khí đêm lạnh ngắt chẳng thể nào so sánh với cái cảm giác tởm lợm trong ngôi nhà kia. Khoảng hơn nửa tiếng sau, nhịp đập trái tim Duy hơi giảm tốc một chút, thầm tạ ơn vì anh đang ngồi trên một phương tiện chạy được. Và cảm giác đỡ lo ấy chưa kéo dài được bao lâu thì…
Két…
Cái xe đột ngột thắng gấp làm cả bọn nhào đầu ra phía trước, bánh xe bị bẻ đà xoay quanh rin rít. Chiếc xe vừa đụng phải một cái hộp gì đó chắc ngang đường.
“thề có chúa, đây là lần thứ hai trong ngày” Anna quát lên
“suỵt!” Christine đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô bạn gái im lặng
Cô nàng bước tới và xem xét cái khối bị ngã đổ đó, được một chập thì mới lên tiếng:
“một cái trụ liên lạc”
“khốn kiếp thật” Anna lại la lên “có ai quan tâm đến bản thân chúng hơn cái trụ chết tiệt đó không ? Tại sao chúng ta không cứ việc kiểm tra lại cái xe và tiếp tục vút đi nhỉ ?”
“im đi Anna” Duy quát “bình tĩnh, nếu không…”
Chưa dứt lời thì một cái bốp choáng nổ ra. John lao vào dùng cái bàn tay lực sĩ của mình dộng mạnh vào mặt Duy, làm anh này ngã bổ xuống vì choáng.
“thằng khốn, mày là cái gì mà quát nạt bạn gái tao ?” John níu cổ áo Duy hăm dọa “câm họng, và chỉ cần thế thôi, hiểu chứ ?”
“dừng lại được chưa mấy thằng điên” Chris la ó, xô John ra khỏi người Duy “cái cần làm là tìm cách tránh xa khỏi những nguy hiểm của cái chốn này, chứ không phải đứng đó làm nổi”
Christine đỡ Duy dậy trong khi anh này cố lau vết máu trên miệng vừa chảy ra. Cả đám lại lũ lượt kéo lên xe. Cũng lần thứ hai trong ngày, chiếc xe tông gây tai nạn giao thông mà vẫn hoạt động tuyệt vời. Chris lại làm cho nó nổ máy mà không cần chìa khóa. Nhưng đi chưa được bao lâu thì ai cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện hay là dừng lại phứt cho rồi. Bốn bề toàn là cây bụi tối hù, lạnh lẽo và đầy gió. Cát bụi hơi mờ và cuốn dọc theo chiều ánh đèn xe. Quả nhiên, như dự tính, chẳng có trạm xăng hoặc bất cứ cái nhà nào quanh đây. Chris bắt đầu mệt mỏi và buồn ngủ, thỉnh thoảng hơi cụp mắt lại ngủ quên.
“để anh thay em một đoạn” Duy nói