Chris đẩy cửa, nhưng cô nàng bỗng khựng lại. Nó kẹt, ai đó đã khóa trái cửa. Chris giật thót mình, cô cố sức đẩy mạnh gần như tống vài cú bằng hết sức mạnh của mình, bất ngờ này làm Chris hơi khủng hoảng. Thấy bạn mình bỗng nhiên trở nên căng thẳng như thế, Ann hơi lạ nhưng vấn đề cái cửa làm cô nàng dành sự quan tâm của mình nhiều hơn, và cô chợt nhận ra, mình còn căng thẳng hơn bạn gấp mấy lần. Cô nàng gào lên, không gian như bít và cắt ra làm nhiều mảnh, cả hai hoảng loạn. Christine dùng toàn bộ sức lực của mình lấy đà và đẩy cánh cửa, Anna cũng phụ bạn. Tiếng đập cửa rầm rập lẫn với tiếng kêu rú của Anna và Christine:
“mở cửa, MỞ CỬA”
Vụp, Chris mất đà vì cánh cửa bỗng bục ra, Anna đổ xầm xuống người bạn. Đau và tức tối, hoảng hồn nữa, cả hai cần tới mười phút để định thần và đứng dậy
“Okay, chuyện này hơi điên” Christine nói “nhưng mình nghĩ là có ai đó cố tình nhốt chúng ta, mày cũng nghĩ thế chứ ?”
“tao, tao không biết” Giọng Anna run run “tao nghĩ là cái cửa bị kẹt”
Cả hai đỡ nhau bước nhanh ra phòng khách, dù có bị nhốt hay không thì hai cô bạn cũng chẳng muốn láng cháng trước cái phòng vệ sinh đó một giây nào nữa, cái mùi càng lúc càng làm họ lợm giọng.
Ra tới phía trước thì chỉ còn Harry nằm đó ngủ. Người đàn bà có vẻ là chủ nhà đó đã biến đi đâu mất. Có vẻ như muốn chứng minh mình là một người chủ tốt bụng và hiếu khách, bà ta cẩn thận đắp lên người Harry một tấm chăn đen đúa và rách lỗ chỗ, không hiểu bà ta mài kim để làm gì trong khi những thứ cần đến chúng lại không được bảo quản cho đúng công dụng.
Vừa chớm đến xem xét Harry, Chris bỗng quay qua chỗ cửa chính
“John, và… anh yêu”
Chris kêu lên, cô bỏ qua cái vẻ mặt nghiêm trọng và sự hoảng sợ tột cùng của họ. Christine chạy tới ôm và hôn Duy, John như ngã gục xuống trong vòng tay của Anna. Bỏ qua cái sự chăm nom và quan tâm hiếm hoi của Christine, Duy lắp bắp:
“ra… ra khỏi đây, lên xe và ra khỏi đây, NGAY LẬP TỨC”
Christine hết hồn
“cái gì, không cần đâu, lúc nãy bà chủ nhà đã đến, và….”
“CHRIS” Duy hét vào mặt của cô bạn gái, và chợt hối hận trước hành động của mình. Duy nuốt nước bọt, anh chàng quẹt mồ hôi đang tràn trên trán, chộp lấy hai bờ vai của Chris, nói:
“Chris, Christine, nghe anh này” Duy cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh “có một cái xác, ở đây có án mạng, anh nghĩ chúng ta cần ra khỏi đây, được không cưng ?”
Chris nhìn vào mắt Duy, chưa bao giờ cô thấy anh là một người bạn trai đúng nghĩa hơn thế. Có lẽ vì điều này nên không một chút ngần ngừ, Chris hô lên:
“John, lại đỡ Harry, chúng ta cần ra khỏi đây, ngay lập tức”
Anna vội vã chạy đến hất tấm chăn ra và điều này quả là sai lầm lớn đến cô tiểu thư nhỏ nhắn. Cô ta hét lên, lớn đến gần rách cổ, ngay lúc chân cô đang khịu dần xuống, mắt trợn ngược:
“ôi lạy chúa tôi”