Nhưng chẳng có Duy hay John lên tiếng với cả hai cô nàng, lại im lặng như lúc đầu. Cạch, vừa hớp hơi để thở, cả hai lại dựng ngược người lên. Sự im lặng khó chịu càng làm cho những bước chân vang lên to và vọng hơn. Chậm rãi và gần như trườn, một bàn tay trắng và mỏng hơi trong suốt bám lên thành cửa.
“Á á Á” Anna thét lên và đứng dậy
“im nào” Chris quát, đáng lẽ cô cũng hét lên như Anna, nhưng vừa kịp kìm lại vì phát hiện ra chủ nhân của bàn tay đó. Một người đàn bà mang tạp dề vừa bước vào trong nhà. Chris ngạc nhiên vì không thấy bà ta có biểu hiện hoảng sợ. Bà hoàn toàn dửng dưng trước cái cửa ngã xấp xuống, nhìn lướt qua ba người lạ trong nhà. Mặt bà ta trắng hơi bệnh, di chuyển một cách từ tốn và lạnh lẽo. Tóc của bà ta tết lại nhưng không kỹ, để xổ thành từng mảng lát phủ trên trán và má. Tạp dề cũng như cái váy bà ta đang mặc đúng hẳn là của nhà nông, nhưng chúng dơ chưa từng thấy. Dù là nông dân cày ruộng thì chắc cũng không đến nỗi dơ dáy như bà. Bà ta gật đầu trước cái vẻ ngỡ ngàng của Chris và mếu mặt của Anna. Cứ tưởng bà ta sẽ bỏ đi, căn cứ theo cái vẻ lạnh lùng và vô cảm của bà, nhưng bà ta chợt quay người sang một hàng lang, vừa đi vừa hỏi gọn lỏn:
“hư xe à ?”
“không ạ” Chris nói “bạn cháu bị thương, cháu nghĩ có thể tìm sự giúp đỡ ở đây, nhưng chẳng thấy ai mở cửa nên tụi cháu đành tự tiện. Xin lỗi vì cái cửa” Chris nói thêm
Người đàn bà lắc đầu rồi đi thẳng vào hành lang bên cạnh. Một lúc sau lại xuất hiện với túi nước và một cái chai trông như vỏ rượu Boxdo. Bà ta từ tốn tiến đến chỗ của đám Christine, đưa túi nước cho cô nàng rồi lùa tới chỗ Harry. Christine nhân lấy túi nước nhưng lại bỏ xuống. Đây là túi đựng nước để ra đồng của nông gia, Chris thấy lạ vì chẳng lẽ bà ta không kiếm nỗi một ấm trà hay cái ly.
“ta xức thuốc cho cậu ấy nhé ?” Bà ta quay đầu hỏi Anna
“vâng, được ạ” Chris đáp thay
Harry vừa bị bàn tay của bà ta chạm vào, anh chàng vội tỉnh bật dậy, chớm hô lên vì khuôn mặt của người đàn bà. Chris vội nói:
“không sao, đây là chủ nhà, bà ấy bôi thuốc cho anh”
Harry hơi ngần ngừ, có vẻ vết thương của anh chẳng cần phải xức bằng thứ nước nhầy nhụa bà ta đổ ra từ cái chai. Nhưng chưa kịp từ chối, người đàn bà nhanh nhảu xát bàn tay đầy nước lạ lên eo của Harry.
“khoan đã” Anna la lên “Bà không tháo băng ra thì làm sao xức đúng vết thương”
“không cần” Người đàn bà nói nhẹ
Thứ nước đó không làm cho Harry thấy đỡ hơn, không hiểu nó là thứ nước quái gì mà thấm sâu cả qua lớp băng. Harry rùng người, anh chàng kêu lên đau đớn, vừa ôm bụng và trợn mặt như đang nhức khủng khiếp. Christine và Anna vừa định xông tới thì đột ngột, Harry ngừng la và té xuống xỉu hẳn.
“bà đã làm gì ?” Anna quát lên the thé