VN88 VN88

Truyện Ma Cái Bóng Cười

– Vậy có lẽ chỗ giấu ở đâu đó trên núi, cảnh sát trưởng gật đầu suy ra. Nhưng chú ngạc nhiên một điều, tại sao tên Harris lại để mình bị cản trở bởi lối vào chật hẹp? Hắn có thể dễ dàng cho nổ khối đá để làm rộng ra.
– Thưa chú, như vậy rất mạo hiểm, Hanibal nhận xét. Trước tiên, vụ nổ có thể làm chấn động, thậm chí gây sụt lở chôn vùi vĩnh viễn toàn bộ kho báu. Sau đó, ta đừng quên rằng Harris muốn chiếm đoạt kho báu, điều này buộc hắn phải kín đáo và im lặng.
Ông Andy tỏ ra nóng lòng.
– Hãy để sau hãy bàn, ông ngắt lời. Phải khẩn cấp đi cứu con trai tôi và Peter. Natches ơi, sau khi bắt hai cậu bé, Harris đi hướng nào?
Người da đỏ chỉ con đường dẫn lên ngọc núi cao nhất:
– Hướng này!
– Vào giữa một khu vực đặc biệt hoang dã! cảnh sát trưởng thở dài. Ta có thể thám hiểm vùng này mấy ngày liền mà không tìm thấy gì hết. Thôi, sáng mai tôi sẽ cho trực thăng bay qua vùng này.
– Sáng mai? ông Andy phản đối. Nhưng như vậy có thể sẽ quá trễ.
– Ta không thể hành động mò mẫm, cảnh sát trưởng giải thích. Anh hãy hiểu cho, như vậy chỉ làm cho tình thế hai cháu thêm nguy hiểm.
Hanibal im lặng suốt cuộc đối thoại này, đột nhiên, cậu quay sang người Yaquali.
– Ông Natches ơi, ông có thể lần theo dấu vết bọn chúng được không?
– Tất nhiên là được! Tôi quen đi theo dấu vết.
– Nếu vậy, thì ta đi! Cảnh sát trưởng quyết định. Đừng để mất thêm thời gian. Và hi vọng ta sẽ sớm tìm thấy chúng.
Natches chạy trên con đường sáng trăng, tất cả lẳng lặng đi theo.
Ông Harris đang đứng sát bên Bob và Peter trong một vực hẻm hẻo lánh trên núi. Hai cậu bị trói chặt.
– Đồ ngốc, đáng lẽ ta phải vô hiệu hoá bọn mày ngay từ đầu! Nhưng không sao, giờ vẫn còn kịp.
Sanders xuất hiện từ một vùng tối.
– Thưa sếp, bọn Yaquali sẵn sàng rồi!
– Tốt, Harris tuyên bố. Chắc là thằng mập, sếp của hai thằng nhỏ này đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra chúng. Không nên đánh giá thấp thằng mập đó, nó rất thông minh! Ta phải làm việc nhanh, Sanders, theo tao!
Peter và Bob nhìn thấy hai tên cướp biến vào vùng tối bạc của vực hẻm. Gần đó, Nanika kêu lên một tiếng nhỏ, Nanika cũng bị trói tay chân.
– Làm gì bây giờ hở? Peter than.
– Có thể Hanibal nhìn thấy tín hiệu!
– Bọn mình đâu có thời gian phát đi nhiều lắm, Bob cũng không mấy lạc quan nói.
Harris và Sanders quay lại, tên ăn chay giả có vẻ rất hài lòng. Hắn ra hiệu cho Sanders, tên này cúi xuống cởi trói cho Bob.
– Đứng dậy! Harris ra lệnh cho Lưu trữ nghiên cứu. Sanders! Mày biết phải làm gì rồi chứ?
– Tất nhiên, thưa sếp!
– Tốt! Vụ? này sẽ không làm cho ta mất vài tiếng, vì có đến bốn thằng bé làm việc dây chuyền. Nhớ mở mắt canh gác nhớ Sanders, kho báu sắp thuộc về ta rồi!
Harris đẩy Bob ra phía trước và biến mất trong bóng tối vực hẻm cùng với tù nhân.
Peter rùng mình, tại sao Harris lại mang Bob đi?
Peter có thể định hướng khá tốt. Peter đoán mình đang ở… chính xác là ở vực hẻm, không có tên, nhưng chạy dọc dưới chân ngọn núi ta tướng có tên là Đầu Da Đỏ, ngay giữa khu vực nhiều núi nhất trong vùng, sát biên giới nhà Sandow. Con đường nơi Harris đậu xe đi qua cách hơn một cây số. Peter nghĩ là Hanibal khó mà tìm ra hai bạn.
– Sanders ơi! Peter gọi. Có phải Harris bỏ ông lại đây để…
– Nằm yên! Sanders ra lệnh. Sếp không thích những thằng tò mò.
Peter đành phải im lặng. Nanika đang tỉnh dần, động đậy và ngồi dậy.
Khi đó anh chàng Yaquali to khoẻ tức giận nhìn xung quanh. Peter mỉm cười trấn an anh. Nhưng Peter không nói gì được với anh, anh chàng này chỉ biết vài từ tiếng anh. Nếu muốn làm một điều gì đó, Peter sẽ phải hành động một mình.
Rất tiếc! Peter còn có thể hi vọng gì được. Sanders ngồi đó, tay cầm súng, mắt không rời hai tù nhân. Nhờ ánh trăng, Peter nhìn xung quanh. Phải chăng Peter tìm ra cách tự giải thoát…

VN88

Viết một bình luận