– ít nhất mình cũng biết bọn mình đang ở đâu. Peter nói. Từ cửa sổ phía sau mình nhận ra một cái đèo gần nhà Sandow. Có lẽ bọn mình đang ở cách nhà Sandow khoảng tám cây số., trong vùng cao nhất của khu đất nhà này. Theo đường chim bay thì bọn mình cách nhà Sandow không xa lắm.
Bob suy nghĩ một hồi.
– Nếu bọn mình phát được tín hiệu bằng đèn, cuối cùng Bob nói, thì sẽ có thể nhìn thấy từ nhà. Mà vì Hanibal đang tìm bọn mình, thế nào cậu ấy cũng ghé qua khu biệt thự, nên chúng ta phải khẩn trương ra hiệu.
– Chỉ còn việc tìm ra nguồn sáng!
Hai thám tử lục soát nhà chòi, hai cậu đều biết là sẽ rất khó có thể tìm ra cái đang cần. Nhà chòi thô sơ mà hầu như không có đồ gỗ và Harris là một tên xảo trá quá khôn lỏi nên đã phònh ngừa trước.
Tuy nhiên, cũng giống như nhiều người quá tự tin, Harris đã tỏ ra bất cẩn. Bob nén lại tiếng kêu đắc thắng khi phát hiện ra dưới đống giẻ rách, một thùng gỗ có chứa cái đèn dầu.
– ánh sáng, đây là ánh sáng! Bob vừa nói vừa hươ cái đèn dầu đầy bụi bặm. Vẫn còn một nửa bình dầu. Bọn mình sẽ có thể phát tín hiệu kêu cứu bằng morse, bằng cách che rồi để lộ ánh sáng.
– Bọn mình không có diêm, Peter nhắc nhở. Nhất định phải tìm cho ra!
Hai thám tử tiếp tục lục soát kĩ nhà chòi. Và một lần nữa, sự may mắn lại đến với hai bạn. Trong ngăn kéo cái bàn có một hộp diêm cũ. Bob nhanh nhẹn quẹt một cây diêm và châm sáng đèn dầu. Phần mình Peter lượm nắp đậy của một cái hộp to: cái đó sẽ dùng làm vật chắn khi phát tín hiệu SOS.
Hai thám tử ra cửa số phia sau.
Khi đó hai bạn đứng sững lại, miệng há hốc.
Một khuôn mặt tối sậm đang nhìn hai bạn qua kính cửa sổ. Rồi đột ngột cửa mở ra thật lớn và hai người đàn ông da nâu, vẫn mặc bộ quần áo trắng kì quặc, nhảy vào trong phòng.
Chương 16
Ngõ cụt
Cảnh sát trưởng Reynolds đang ngồi ở bàn làm việc khi Hanibal và Warrington bước vào. Hanibal hươ miếng giấy gói bánh mì kẹp thịt.
– Thưa chú, ông Harris là một kẻ giả danh! Hanibal nhanh nhẹn thông báo. Và ông ấy đang âm mưu chiếm đoạt kho báu Chumash. Cháu đã nhìn thấy ông ấy phóng xe thật nhanh ra khỏi trụ sở Hội. Cháu chắc chắn ông ấy đang bắt giữ Bob và Peter!
– Cháu đưa chú xem nào!
Cảnh sát trưởng xem xét các vết bẩn trên miếng giấy.
– Vậy là con người này không ăn chaỵ Hội chỉ là cái cớ. Rất đúng với điều chú đã phát hiện…
– Chú đã phát hiện à? Hanibal mở tròn mắt.
– Phải cháu ạ! Ông Reynolds trả lời với một ánh mắt đầy tinh nghịch. Ở Rocky đâu chỉ có mình bọn cháu là thám tử. Chú đã liên lạc với cảnh sát úc và ở đó người ta chưa bao giờ nghe nói đến Ted Sandow. Ngược lại, người ta biết rất nhiềy về một tên Albert Harris. Cháu đã rất tinh ý!
– Chú đã biết được gì về ông ta thưa chú? Hanibal vồn vã hỏi.
Ông Reynolds đứng dậy.
– Chú sẽ nói trên đường đi. Ta không được để mất thời gian. Không thấy những người da nâu đâu hết nhưng chú nghĩ tìm được ông Harris thì cũng sẽ gặp được chúng. Chú vừa mới gọi điện thoại cho ông Andy, hai chú cháu ta sẽ qua rước ông Andỵ Rất tiếc chú không báo tin được cho ba của Peter, ông ấy không có ở nhà.
– Bây giờ ta đi đâu hả chú?
– Đến khu nhà Sandow, chú tin chắc là cháu đã đoán đúng hướng. Tại đó, có lẽ ta sẽ tìm ra bọn cướp.
– Thưa chú, hay ta dùng xe Rolls Roycẻ Ông Harris chưa biết chiếc xe này, chứ nếu thấy xe cảnh sát đến, ông ta sẽ chạy trốn mất.
– Sáng kiến rất hay, lính của chú sẽ chạy theo từ xa.
Cảnh sát trưởng ra hiệu cho bốn người dùng xe công chạy theo chiếc Rolls nhưng không được chạy theo quá sát. Rồi đích thân ông leo lên chiếc xe mạ vàng tuyệt đẹp, ngồi cạnh Hanibal. Warrington chở hai chú cháu đến nhà Bob. Ông Andy đã chờ sẵn trước cửa, chạy ra leo lên xe ngay.
– Có mới không sếp? Ông Andy lo lắng hỏi. Anh có biết con trai tôi và Peter đang ở đâu không??
– Chưa, nhưng chúng tôi sắp tìm ra rồi, anh đừng lo.