VN88 VN88

Truyện Ma Cái Bóng Cười

– Cháu nói về người đàn ông da nâu à? Ông Reynolds ngắt lời. Những người đàn ông da nâu nào thế?
– A, vâng thưa chú, cháu đã quên nhắc đến nhữmg người đàn ông da nâu. Cháu phải trình bày mọi chuyện theo thứ tự thời gian.
Thế là Hanibal mô tả hai gã đã rượt đuổi theo các Thám tử và đã tấn công ông Harris.
– Ồ những tên này à? Nếu chúng có liên quan đến chuyện này thì chú sẵn sàng tin vào cái bóng cười và những người lùn không đầu của cháu hơn. Chính cảnh sát cũng đanh truy nã những người này vì đã tấn công ông Harris. Nào Hanibal! Theo chú. Chúng ta sẽ đến gặp ông chủ tịch Hội ?n Chay ngay.
Cảnh sát trưởng ra lệnh cho hai người dưới quyền theo mình và cả bốn leo lên xe chạy ngaỵ Khi vừa quẹo vào góc đường Las Palmas, Hanibal thấy ngay chiếc xe của ông Harris đậu trước trụ sở Hôi.
– Chắc là có ông Harris, Hanibal nói. Xe của ông ấy đây.
Thật vậy, đích thân ông Harris ra mở cửa, trước khi mọi người kịp gõ cửa. Ông lo lắng hỏi Hanibal, dường như ông không thấy những người còn lại:
– Bob và Peter đâu rồi? Tôi cứ tưởng là sẽ gặp hai cậu ấy ở đây.
– Cháu cũng tưởng là sẽ gặp lại hai bạn ở đây, Hanibal đáp. Chú có gặp anh Ted chưa ạ?
– Chưa, dường như tôi thấy xe của Ted gần kho bãi của chú cậu. Nhưng nếu đúng là Ted thì cậu ta đã nhanh chóng bỏ đi để tránh gặp tôi. Tôi đã cố chạy theo nhưng không được, nên tôi lại đến đây luôn cho kịp.
Ông Harris như vừa nhận thấy sự có mặt của cảnh sát và thắc mắc nhìn họ.
Hanibal vội vàng giới thiệu:
– Thưa chú Harris, đây là chú Reynolds, cảnh sát trưởng. Chú ấy sẽ giúp chúng ta.
– Anh cảnh sát thật tử tế quá, chịu khó đến đây gặp tôi, ông Harris thẳng thắn tuyên bố. Đúng là sẽ rất cần anh giúp đỡ. Chúng tôi đang gặp phải nhiều vấn đề khó khăn. Khi hai kẻ kia tấn công tôi trong hội nghị, tôi nghĩ đó là những kẻ thần kinh ghét ăn chaỵ Anh biết không ở đời có những loại người cuồng tín như thế. Nhưng sau khi nghe những gì cậu những gì cậu Hanibal kể, tôi lại tự hỏi không biết đằng sau chuyện tấn công còn có ẩn giấu điều gì quan trọng hơn hay không?
– ý anh nói đến cái bóng cười và những tù nhân không đầu phải không? ông Reynolds hỏi.
– Theo tôi, các bạn trẻ đã hơi nói quá về chủ đề này. Thậm chí các cậu còn không mô tả lại được tiếng cười đó. Tuy nhiên, tôi nghĩ có một âm mưu mù quáng nào đó liên quan đến những bức tượng nhỏ bằng vàng của bà Sandow.
Cảnh sát trưởng im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Dù sao, kho báu Chumash cũng là một truyền thuyết địa phương, nó có thể có thật. Và rất có thể có nhiều người chấp nhận mạo hiểm để tìm được nó.
– Có thể, ông Harris thừa nhận. Nhưng hiện tôi không quan tâm đến kho báu, tôi đang lo cho Bob và Peter. Theo Hanibal, đáng lẽ hai bạn trẻ kia phải có mặt ở đây.
– Chúng ta nên thám hiểm ngôi nhà, cảnh sát trưởng quyết định, phòng trường hợp hai cậu có thể ghé qua lúc anh chưa về đến nơi.?
Nhóm người bước vào. Ông Harris và Hanibal kiểm tra tầng trệt. Sau khi tìm kiếm không có kết quả gì, Hanibal có vẻ buồn phiền.
– Chắc chắn hai bạn cháu phải ở đâu đây, Hanibal nhấn mạnh.
Ông Harris nhíu mày.
– Hay hai cậu đã nhìn thấy những người da nâu và đi theo chúng, ông Harris nói.
– Rất có thể! cảnh sát trưởng càu nhàu.
– Nếu thật sự như vậy, hai bạn đã báo cho cháu biết rồi, Hanibal cam đoan.
– Có thể là không kịp báo, Hanibal à! Ông Harris nói.
– Dúng, ông Reynolds đồng tình. Có thể không có thời gian. Cũng vậy thôi, tôi không thích chuyện hai cậu rình theo bọn người da nâu tí nào.
Hanibal không bị thuyết phục tí nào. Trong thâm tâm, cậu thừa nhận là có thể hai bạn đã nhìn thấy và đi theo bọn người da nâu để biết chỗ trốn của chúng.
Dù sao, trong trường hợp đó, chính Hanibal cũng làm vậy.
– Ta phải đi tìm hai cậu bé này, cảnh sát trưởng quyết định.
– Làm ngay, không nên để mất thời gian! ông Harris nói thêm! ông Harris nói thêm. Nhưng anh cảnh sát trưởng ơi, trước khi anh đi, tôi muốn giao cho anh cái bùa thứ nhì, để cất ở chỗ an toàn. Tôi không muốn giữ nó ở đây nữa.
Chủ tịch hội ăn chay mời khách vào phòng làm việc. Ông ra chỗ két sắt , lấy một cái hộp nhỏ ra đặt trên bàn, nơi có phần thừa của một bữa ăn nhanh.
– Xin lỗi, bừa bộn quá, ông Harris vừa nói vừa hươ tay quét hộp carton và thức ăn thừa vào sọt rác . Khi các anh bấm chuông, tôi đang ăn nhanh.
Ông mở cái hộp nhỏ ra. Cảnh sát và Hanibal cái bùa thứ nhì, cũng là hình một người Da Đỏ mỉm cười. Cảnh sát trưởng cầm lấy, xem xét thật kĩ , gật đầu như để nói tượng không có gì đặc biệt lắm, và đưa cho Hanibal.
Thám tử trưởng mở ngăn mật ra: trống không.

VN88

Viết một bình luận