VN88 VN88

Truyện Ma Cái Bóng Cười

Trước khi Hanibal kịp trả lời, có tiếng bà Sandow gọi ngoài sân.
– Ted ơi, cháu ra đây một chút. Bà nhờ chút việc. Ted ơi, cháu đâu rồi?
Ted chạy ra với bà, ngay khi Ted ra khỏi, Hanibal quay sang ông Harris:
– Thưa chú, Hanibal nhanh nhẹn nói, cháu biết rằng cái bóng cười có thật, bởi vì chính cháu đã nghe nó. Và cháu tin rằng ngôi nhà này có tù nhân vì pho tượng nhỏ bị ném qua khỏi tường có bức thông điệp.
– Bức thông điệp hả? Ông Harris quan tâm hỏi lại. ý cậu nói là ở bên trong pho tượng à?
– Dạ đúng. Một lời kêu cứu!
– Cậu đã báo cảnh sát chưa?
– Dạ chưa thư chú, tụi cháu chưa đủ thông tin chính xác.
– Tôi hiểu.
Ông Harris im lặng suy nghĩ một hồi. Dường như ông đang xem xét vấn đề từ mọi khía cạnh.
– Cậu đã nghe tiếng cái bóng cười lúc nào?
– Dạ tối hôm qua, trước khi gặp Ted.
Hanibal báo cáo lại chính xác cuộc phiêu lưu tối hôm qua cùng Peter.
– Ngôi nhà săn… những cái bóng không đầu… Kìa Hanibal, cậu nghĩ gì vậy?
– Cháu nghĩ rằng bốn cái bóng không đầu đó là những tù nhân bị trùm đầu trong cái bao… để họ không biết mình đang ở đâu. Vì vậy trông họ như không có đầu.
– Trời! Ông Harris kêu lên. Bốn tù nhân trong nhà săn hả? Bị cái bóng cười giam giữ trong đó? Không thể nào tin nổi! Làm sao những chuyện như thế có thể xảy ra ngay trong nhà bà Sandow?
– Thật ra chú biết gì về Ted Sandow? Hanibal bất ngờ hỏi.
Ông Harris có vẻ giật mình và sửng sốt.
– Ted à? Cậu nghĩ Ted liên quan đến vụ này sao? Trời ơi, tôi phải nghiên cứu vụ này thật kĩ. Đi Hanibal, ta ra xem ngôi nhà trong rừng.
Ông Harris bước lại một cái bàn làm việc, mở ngăn kéo ra. Khi quay lại, tay ông cầm khẩu súng.

Chương 12

Mắc bẫy
Ăn trưa xong, Bob và Peter gặp lại nhau ở bộ tham mưu. Băng ghi âm Trạm Tiếp Âm Ma không có thêm gì nên hai bạn lập tức lên đường hoàn thành nhiệm vụ sếp giao.
Hai thám tử thận trọng tiến đến gần trụ sở Hội ?n Chay, cảnh giác xem có dấu hiệu gì cho biết về sự hiện diện của đám người da nâu. Nhưng toà nhà lớn và vùng lân cận có vẻ hoang vắng. Xe ông Harris không có ở đó và cửa vào bị khoá.
– Chắc ông Harris đang ở nhà Sandow, Peter nói.
– Nếu vậy thì gặp Hanibal rồi, Bob đáp. Nhưng bọn mình phải ở lại đây. Những gã kia dám quay lại lắm!
Phía bên kia đường, gần như đối diện với trụ sở Hội, hai thám tử nhìn thấy một ngõ hẻm hẹp giữa hai ngôi nhà nằm im lìm. Hai bạn quyết định vào đó núp chờ xem mọi chuyện diễn ra xung quanh đây.
Suốt một tiếng đồng hồ, không có gì phá vỡ sự bình yên của con đường, thậm chí không có một chiếc xe chạy quạ Peter càng lúc càng nóng ruột. Cậu duỗi dài chân nằm chơi với mấy viên sỏi, càu nhàu:
– Ngày nào cũng làm thám tử thì chán lắm! Mình không thích cộng việc này chút nào: chờ đợi và canh gác mà không làm gì khác!
– Cậu biết rồi mà, theo Hanibal thì công việc này vô cùng quan trọng. Nhiều lúc phải theo dõi cùng một nơi mấy tuần liền ý chứ.
– Mình thì không thể đâu! Peter kêu rên. Tại sao Babal lại nghĩ là mấy con quỷ da nâu sẽ tái xuất hiện?
– Hình như Babal nghi ngờ họ muốn một cái gì đó mà ông Harris đang giữ, một chỉ dẫn khác đến kho báu chẳng hạn.
– Nếu vậy thì chúng có thể đến bất cứ lúc nào, Peter vừa nói vừa về vị trí canh gác với sự thích thú trở lại.
– Đúng, Peter à, vì vậy mà bọn mình phải chăm chú canh gác.
Đột nhiên phía bên kia con đường nóng bỏng, một tiếng kêu nhỏ vang lên.
– Cứu với! Có ai đó không? Cứu!
Mặc dù yếu ớt, nhưng tiếng kêu vang lên rõ rệt trong bầu không khí im lặng xung quanh.
– Cứu! Cứu!
Peter nói nhỏ vào tai Bob:
– Từ chỗ Hội, dường như phía sau nhà.

VN88

Viết một bình luận