– Tôi không chắc các bạn trẻ này thích thực dơn của chúng tạ Tôi và bà Sandow đây là người ăn chaỵ Chúng tôi chỉ ăn rau cải thôi. Tôi là chủ tịch của hội ăn chaỵ Bà Sandow đã giúp tôi rất nhiều trong việc lăng- xê hiệp hội của chúng tôi ở Rockỵ Nhất định các cậu phải dự một trong các hội nghị của tôi. Chiều mai tôi có một buổi đấy.
– Thưa chú, tụi cháu sẽ rất vui đến vỗ tay chú, nhưng bây giờ tui cháu xin phép ra giúp anh Konrad.- Hanibal nói. Chú Titus của cháu muốn biết chính xác bà Sandow bán những thứ gì, tụi cháu sẽ lo vụ pho tượng sau.
– Tôi sẽ điều tra cùng các bạn, Ted nói. Đừng quên có thưởng nhé, bà Sarah sẽ không thèm hỏi các bạn đã tìm thấy pho tượng ở đâu nữa kìa.
– Không hỏi hả? Ông Harris cười.
Ba thám tử trẻ chạy ra tìm Konrad. Khi vào trong kho, Hanibal nhìn quanh để kiểm tra xem có ai không, rồi cúi vào hai bạn nói nhỏ:
– Các cậu có để ý không?
– Để ý gì? Peter ngạc nhiên hỏi.
– Anh Ted hỏi về ý nghĩa ba dấu chấm hỏi trên danh thiếp của chúng ta.
– Có gì lạ đâu,mọi người luôn hỏi vậy.- Bob nhận xét.
– Nhưng anh Ted hỏi mà chưa nhìn qua danh thiếp.
Bob khẽ huýt sáo.
– Cậu nói đúng, chính ông Harris cầm trong tay còn anh Ted ngồi góc bên kia phòng.
– Đúng có nghĩa là anh Ted đã nhìn thấy tấm danh thiếp của ta trước rồi. Vậy là anh Ted nói láo. tại sao lại viện cớ bán đồ cũ? Nếu muốn gặp ta thì cứ nói thẳng với thím Mathildạ Các thấy không, tên này giấu giếm một điều gì đây?.
Chương 7
Chuyến đi đêm
– Làm cách nào anh Ted biết được về danh thiếp của bọn mình? Peter nói khẽ.
– Chắc là Skinny nói, Bob gợi ý.
– Không , Hanibal phản đối. Anh Ted biết về chúng ta trước khi gặp Skinnỵ Mình tin chắc như vậy. Mà Skinny không bao giờ hé một lời về danh thiếp của ta đâu, nó quá ganh tị mà! Mà nếu anh Ted biết được chúng ta là ai qua Skinny thì anh ấy đã nói ra rồi.
– Mà anh Ted đã không làm thế, Bob bắt đầu hiểu và nhấn mạnh. Anh ấy đã giả vờ không biết bọn mình là thám tử cho đến lúc bọn mình tự nói ra.
– Nói cách khác, Peter tóm lại, anh Ted biết bọn mình là ai nhưng lại không muốn bọn mình biết điều đó.
– Nhưng tại sao? Bob hỏi. Tại sao anh Ted lại muốn bọn mình biết là anh ấy đã thấy danh thiếp của bọn mình rồi? Dù sao thì chính anh ấy là người đến tìm bọn mình mà!
Hanibal suy nghĩ một hồi:
– Mình chỉ thấy một nguyên nhân cho điều này. Cách thức anh ấy biết được tên tuổi ta để lộ ra một cái gì đó mà anh ấy muốn giấu ta.
Đột nhiên có tia sáng loé lên trong đầu Hanibal:
– Này,các cậu có chắc là trong túi có đủ số danh thiếp không?
Bob và Peter đều lục lại túi, mỗi cậu đều có một số. Peter kêu lên:
– Mình bị mất một tấm, mình có năm, giờ chỉ còn bốn!
– Chắc cậu làm rớt tối hôm qua, trước cửa nhà Sandow- Bob nói, lúc cậu rút khăn tay ra khỏi túi để bọc cái bùa.
– Và anh Ted đã tìm thấy danh thiếp đó, Hanibal nói tiếp. Vậy là anh Ted có mặt tại hiện trường nhưng không muốn chúng ta biết!
– Úi chà, Peter la lên, cậu nghĩ chính anh ấy lấy cắp cái bùa hả?
– Đó là một khả năng.
– Nhưng Babal à, Bob bắt bẻ, tại sao anh ấy lại đòi bà Sandow phải thuê bọn mình, nếu như chính anh ấy là kẻ trộm? Bởi vì anh Ted cứ nằng nặc đòi, cậu nhớ lại đi.
– Thậm chí đòi hỏi hơi quá, Hanibal nhận xét. Có thể nói là anh ấy ép buộc bà Sarah phải thuê chúng tạ Theo mình đó là do anh Ted nghĩ ta đang giữ cái bùa. và anh ấy muốn lấy lại, anh ấy đề nghị phần thưởng để cám dỗ tạ Và các cậu hãy nhớ rằng anh Ted có nói là nếu tìm ra cái bùa thì người ta sẽ không hỏi gì ta về vấn đề đó. Có thể nói là anh Ted mời chúng ta trả lại cái bùa, đổi lấy tiền mặt.
– Nhưng như vậy sẽ có lợi gì cho anh Ted? Bob nói. Bọn mình sẽ giao cái bùa cho bà Sandow chứ đâu có đưa cho anh Ted! Nếu giả thiết của cậu đúng thì anh ấy nên thoa? thuận riêng với bọn mình chứ.
Hanibal có vẻ lúng túng.
– Mình thừa nhận là không rõ ràng chút nào. Nhưng có hai chuyện đạp vào mắt: thứ nhất, anh Ted muốn cái bùa; thứ hai, đối với anh Ted giá trị cái bùa cao hơn giá trị thật.
Peter kêu rên: