VN88 VN88

Truyện Ma Các Xác Không Đầu

Mặt trời chưa tỏ là em đã ngồi dậy và rồi em cứ mơ mơ màng màng không hiểu chuyện đêm qua là thật hay là mơ cho đến khi có một chiếc xe chạy ngược chiều qua thì em mới dám mở cửa bước ra ngoài.Lúc này trời đã sáng tỏ rồi nên em bước từng bước đến nơi xảy ra vụ xử tử đêm qua để xem hư thực ra sao mà trong lòng thì vô cùng hồi hộp mong đó chỉ là giấc mơ thôi.Trước mặt em,một cái hố không sâu lắm,trong cái hố đó có xác một người đàn ông nhưng không có cái đầu.Như vậy chuyện xảy ra hồi đêm là chuyện thật chứ không phải em mơ.Sợ quá nên em vội vàng quay người và chạy thật nhanh trở về lại xe.Lúc gần đến xe em chợt nhớ tới căn nhà dưới chân núi nên em quay nhìn về hướng đó nhưng bây giờ thì không thấy có một căn nhà nào cả.Hôm qua khi trời nhá nhem tối mà em còn nhìn thấy có một căn nhà nơi chân núi,thế mà giờ đây lại không thấy gì trong khi mặt trời đã lên cao và hoàn toàn sáng tỏ. Em bước lẹ vô xe và nổ máy rồi tức tốc chạy một mạch thẳng hướng về Sàigòn.
Chiều hôm đó em về đến công ty và liền vội vàng đến gặp ông Giám đốc.Vừa bước qua khỏi cửa thì một tiếng đập thật mạnh xuống bàn và ông Giám đốc giận dữ la hét:
– Anh đi đâu ?Anh đi đâu và ở đâu mà anh dám không thi hành công tác của tôi giao cho anh?
– Dạ thưa ông Giám đốc,khi tôi gần đến nơi thì ông Phó giám đốc chận xe tôi lại rồi lệnh cho tôi chở ông ấy lên Ban Mê Thuột rồi…
– Anh nói sao? Ông Phó đón xe anh rồi lệnh cho anh chở ông ấy lên Ban Mê Thuột à?
– Dạ thưa ông đúng như vậy.
– Anh nói thật đấy chứ ?
– Dạ thưa ông,tôi đâu dám nói láo ông để dựng lên một câu chuyện như vậy được.
– Bố láo!Sáng thứ hai khi anh lấy xe chạy lên Lộc Ninh rồi thì khoảng độ chín giờ bà vợ của ông Phó đã nhận được cái đầu của ông ấy.Ông ấy đã bị người ta giết chết bằng cách chặt đầu thế mà anh…bố láo thật.
– Nhưng…thưa ông…không thể có chuyện vô lý như vậy được vì chính tôi chở ông ấy lên Ban Mê Thuột và trên đường đi ông ấy còn mời tôi ăn cơm nữa mà.
– Anh nói thật đấy chứ?
– Thưa ông tôi nói thật,nhưng tôi…mà tôi…cũng thấy có một cái xác không đầu nữa nhưng… vô lý quá.Không lẽ cái xác đó là của… ông ấy sao?
Có lẽ ông Giám đốc thấy em nói với vẻ mặt còn quá căng thẳng nên ông nói:
– Đi,anh đi với tôi qua bên nhà ông ấy để xem sự thể ra sao và có phải cái đầu đó là…từ hôm qua đến nay tôi bận bịu quá nên cũng chưa gặp được bà ấy.
Em bước đi theo sau ông Giám đốc ra xe mà đầu óc em cứ bị quay cuồng với những hình ảnh kinh dị đã xảy ra đêm hôm qua.Người em lúc này đang ướt đẫm mồ hôi vì mệt và vì từ Ban Mê Thuột về đây em chưa có một thứ thức ăn gì bỏ vào bụng.

VN88

Viết một bình luận