VN88 VN88

Truyện Ma Các Xác Không Đầu

– Anh nhìn thấy căn nhà ở chân núi phía xa xa đó không ? Tôi sẽ vào đó bằng con đường mòn này ngay bây giờ và anh thì cứ ngủ tạm trong xe đợi tôi.Nếu sáng ngày mai khi mặt trời đã lên rồi mà tôi vẫn chưa trở ra thì anh được phép về thẳng Sàigòn. Những gì mà tôi nhờ anh hôm nay,xin anh hãy giúp cho tôi.Cũng vì giúp cho tôi mà anh sẽ bị thật nhiều điều phiền toái. Nhưng rồi tôi sẽ giúp lại anh.
Nói xong ông bước xuống xe và đi theo con đường mòn mà chiếc xe của em đang đậu sát bên.
Em nhìn theo ông mà không hiểu ông đã nói gì.Nào ông đã có nhờ em giúp gì cho ông đâu. Chở ông đi đến bất cứ nơi nào cũng đều là bổn phận cả.Em nhìn về phía xa nơi chân núi một lần nữa thì thấy có một căn nhà nhưng em không hiểu ông ấy vô trong đó đêm nay với mục đích gì.Xung quanh vùng này nổi tiếng với nhóm người Thượng Fulro thì sự oan toàn cho bản thân ông sẽ không có gì là bảo đảm.
Mệt mỏi vì thức từ ba giờ sáng,em vói tay lên nóc mui xe lấy xuống một cái mền mà luôn luôn có trong xe rồi ngã lưng trên bộ băng và chỉ trong đôi ba giây đồng hồ sau là em đã thiếp đi lúc nào em cũng không hay.
Quá nửa đêm thình lình em giật mình thức giấc vì có nhiều tiếng động.Em nghĩ ông Phó giám đốc đã trở lại nên em ngồi lên.Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt em làm tay chân của em như nhủn ra.Qua ánh sáng của ngọn đuốc em thấy có bốn người đàn ông đóng khố mà em đoán họ là người Thượng.Người đi đầu cầm một cây đuốc để soi đường. Người thứ hai có đeo bên hông lủng lẳng một cây súng ngắn mà em đoán có lẽ đó là cấp chỉ huy.Hai người đi kế tiếp thì một người đeo súng dài và một người thì cầm cây mã tấu và kéo theo một người đàn ông bị sợi dây cột vào cổ và hai tay thì bị trói ngoặc ra phía sau.Họ vừa đi vừa nói gì với nhau mà em nghe được không rõ.Nhóm bốn người Thượng kéo theo người đàn ông đi trên cái lối mòn mà ông Phó giám đốc đã đi hồi chiều.Khi đám người đó đi xa cách chiếc xe của em chỉ độ mươi mười lăm thước thì nhóm người Thượng bắt người đàn ông quỳ xuống.Em không làm sao nhìn được mặt người đàn ông bị trói phần vì khoảng cách,phần vì ánh sáng của ngọn đuốc không đủ soi sáng,phần vì em không dám ngồi thẳng người lên để nhìn.Khi người đàn ông đã quỳ xuống rồi thì người Thượng chỉ huy nói điều gì đó mà sau này em nghĩ là đang đọc bản án. Sau đó,qua ánh sáng của ngọn đuốc,cái mã tấu ánh lên vệt sáng lấp lánh khi đưa lên cao rồi hạ xuống thật nhanh và,thật rùng rợn khi em thấy cái đầu của người đàn ông bị lìa khỏi cổ.Quá khiếp sợ nên em toan cho nổ máy xe để chạy đi nhưng rồi em đã kịp bỏ ý định đó vì sợ những người Thượng kia sẽ nổ súng theo, đó là chưa nói nếu máy xe không nổ liền thì điều tai hại nhất sẽ đến với em ngay.Ngoài ra toàn thân em lúc đó đang như bị chạm điện nên co giật liên hồi nhưng em không làm sao để kềm hãm lại được đôi chân cứ đang run lên không ngừng.Quá sợ nên em nằm xuống và chùm cái mền qua khỏi đầu với ý nghĩ là nếu những người Thượng đến đập cửa kêu mở thì họ sẽ thấy là em đang ngủ chứ không có chứng kiến những việc của họ đã làm.
Không biết đến bao lâu nhưng rồi em cũng đã chìm vào giấc ngủ với những cơn ác mộng.

VN88

Viết một bình luận