Chị thấy tôi thường hay đăm chiêu suy nghĩ nên chị nắm tay tôi và bóp nhè nhẹ như ngụ ý một sự đồng cảm và chia sẻ.Nhìn chị tôi thấy thương chị nhiều quá.Tôi đặt bàn tay khô héo của chị trong đôi bàn tay của tôi và kể cho chị nghe một câu chuyện có thật mà chính tôi đã may mắn được là người trong cuộc:
– Em sẽ kể cho chị nghe một câu chuyện rùng rợn có thật.Một câu chuyện kinh dị cũng có cùng một nội dung như trong phim mà chị em mình vừa xem xong.Câu chuyện mà em sẽ kể ra đây thì chính em là người trong cuộc vậy mà cho đến tận hôm nay em vẫn chưa dám kể lại cho bất cứ một người nào nghe bởi vì chuyện huyền bí quá,bởi vì chuyện ma quái quá.Huyền bí và ma quái đến độ khó tin lắm… nhưng đó lại là chuyện có thật chị à.
Tôi pha thêm một chút nước sôi vào ly cà phê rồi lại đặt bàn tay chị trong hai bàn tay tôi và nhìn ngay mắt của chị,tôi bắt đầu kể:
– Ngày đó,ngày mà miền Nam Việt Nam của chúng ta đã chịu buông súng chấp nhận giải pháp hòa giải để hòa hợp sống chung như người anh em bên kia giới tuyến đã thường xuyên tuyên bố.Một buổi sáng kia người ta đã đến nhà,đến căn nhà mà chị em mình đã có một thời gian vui sống bên nhau, người ta ra lệnh cho em đúng một tiếng đồng hồ phải thu dọn đồ đạc rồi phải lập tức ra khỏi căn nhà.Sau vài năm vật lộn với cuộc sống đầy tủi nhục,đầy đau thương và đầy uất hận,rồi em cũng tìm được một công việc làm tài xế chuyên chở vật dụng cho một công ty.Em còn nhớ rất rõ là vào buổi sáng một ngày chúa nhật, ông Giám đốc lệnh cho em là vào sáng sớm ngày hôm sau, thứ hai,em phải lái chiếc xe tải lên Lộc Ninh chở cao su về Kho Năm bên Khánh Hội.Ba giờ sáng ngày thứ hai em vào nhận chiếc xe tải rồi chạy thẳng lên Lộc Ninh.Khi xe chỉ còn cách điểm đến khoảng chừng hai cây số thì em nhìn thấy có một người đàn ông đứng bên vệ đường giơ tay ra dấu cho xe ngừng lại.Nhìn kỹ thì ra đó là ông Phó giám đốc công ty.Ông Phó giám đốc hôm nay mặc cái áo sơ mi có sọc màu đỏ với cái quần jean trông thật là trẻ trung.Ông bước lên ngồi bên cạnh em rồi ra lệnh cho em đổi hướng chạy lên Ban Mê Thuột thay vì tiếp tục đến Lộc Ninh.Vì ông ta là Phó giám đốc nên em đâu dám thắc mắc điều gì ngoài việc phải tuân lệnh thi hành theo ý của ông. Xe chạy được khoảng chừng mười cây số thì ông lên tiếng nói trong khi mắt của ông vẫn nhìn thẳng về phía trước.
– Công tác của anh ở Lộc Ninh tôi đã cho người người khác làm thay rồi.Anh có nhiệm vụ đưa tôi lên Ban Mê Thuột,lên đó tôi sẽ có công việc nhờ anh giúp tôi.
Hôm nay,lần đầu tiên ông có lời nói nhỏ nhẹ và lịch sự khi gọi em bằng anh,khác với mọi khi nên em cũng thấy yên lòng bởi tính của ông mau nóng,mà hễ mỗi lần nóng giận ai thì người đó sẽ bị ông chửi rủa thậm tệ đến suốt cả buổi,đến tối tăm cả mặt mày.Đôi con mắt của ông vẫn đang nhìn về phía trước nhưng bỗng ông hỏi em một câu làm cho em vô cùng bối rối và cũng vô cùng lo sợ:
– Anh thù ghét tôi,thù ghét chúng tôi lắm phải không?
Em chưa biết phải trả lời ra sao thì ông đã nói tiếp một hơi thật dài như là lời thú tội chẳng khác gì người nam tài tử da đen trong phim mà chị em mình vừa xem qua.Ông nói: