– Hừ! Kể tiếp đi.
Vĩnh ngầm nghĩ một chút sau mới nói:
– Hai đứa mình đi ngắm trăng bên bờ suối mơ, nói thật cảnh đẹp hữu tình, trăng thanh gió mát, mình có hơi sổ sàng nhưng bị cô ấy chỉnh ngay. Thế là mình ngồi nhìn mây nhìn nước một mình, cô ấy đứng lên đi khỏi chỗ ấy một chút. Lúc đó có tiếng khẹt khẹt vang lên rất gần. Cậu biết không một con đười ươi to lớn tiến đến. Cô ấy hét lên một tiếng, nó liền tấn công cả hai. Nguyệt bảo mình chạy, cô ấy cũng chạy. Con đười ươi có đôi mắt to lồi ra xanh lè, mình đầy lông lá. Lo chạy mải miết ra đến bìa rừng không thấy cô ấy đâu, nhưng mình không dám trở lại chỗ đó. Mình sợ ….
– Thế là cô ấy bị con đười ươi bắt đi à?
Vĩnh gật đầu buồn bã:
– Giờ cổ mất tích rồi.
– Hả! Mất tích? Cậu thấy nó mang cổ đi chứ?
– Ừ! Tất cả là sự thật. Đêm đó chờ mãi không thấy Nguyệt về, mình hy vọng cô ấy về nhà ngoại cô ấy. Mình về khách sạn gọi điện đến không ai nghe. Sợ quá, đêm ấy mình ngủ không được …
Phát nhăn mặt:
– Cậu bảo con đười ươi mang cổ đi? Mà đi đâu?
– Làm sao mình biết được vì lúc đó mình quá sợ hãi … Chỉ biết sáng hôm sau nghe người ta bàn tán xôn xao.
Mình tìm đến dòng suối nhỏ đêm qua … Dấu vết của sự giằng co vẫn còn.
– Trời ơi! Tội cho cô Nguyệt quá! – Phát kêu lên.
– Vậy tại sao cậu không nói cho mọi người rình bắt con quái thú ấy mà lại chạy về đây. Lạ thật đó.
– Thấy Nguyệt mất tích, mẹ Nguyệt tìm đến mình, mình bảo là không có đi chung với cô ấy. Mình sợ gặp rắc rối, dù sao cô ấy cũng đã …
Phát lắc đầu than thở:
– Làm như thế cậu thật là tệ. Cậu bảo đó là quái thú hại Nguyệt sao cậu không thông báo cho mọi người biết kẻo có người lại bị nó hại nữa thì tội nghiệp cho họ.
– Cậu có lòng nhân đạo quá hen! Gặp nó thì cậu nói biết, ba hồn chín vía biến mất hết. Đến cái bình tĩnh vốn có của con người con trai cũng không còn.
Vả lại liên quan đến vụ án mình đâu còn tâm trí để làm gì. Thú thật với cậu từ hôm qua tới nay mình sống dở chết dở, không biết phải làm gì, không dám nói với ai cho nên …
– Chạy một hơi về đây chứ gì, đúng là gan thỏ đế.
– Chứ cậu bảo mình phải làm gì?
Phát nổi hứng:
– Được rồi, nếu chuyện cậu kể là thật một trăm phần trăm thì cậu dẫn tớ về rừng Trúc Phương ngay bây giờ đi.
– Chi vậy? Vĩnh ngạc nhiên trước quyết định lạ lùng của Phát.
– Mình muốn tận mắt nhìn con quái thú ấy, nó có sức mạnh gì ghê gớm, tại sao nó lại sát hại nhiều người như thế. Ít ra mình cũng chặn được bàn tay của nó trước khi nó gây tội ác tiếp.
– Không được đâu đó là việc của công an. Còn cậu đến đó nó bóp cậu chết tươi như cô ấy đấy.
– Mình không tin đó dám lộng hành, đười ươi tấn công người, chuyện này giống như trong sách vở, chuyện hoang đường.
Vĩnh tức tối:
– Vậy cậu bảo minh nói dối?
Phát cười vì chọc đúng tự ái của bạn:
– Ừ! Trừ phi là cậu dẫn mình đến đó. Và chính mắt mình trông thấy con đười ươi đó.
Vĩnh bực bội:
– Nhưng mình không dám đến đó … Thì làm sao mà dẫn cậu.
– Này! Cậu đừng có lo, mình không có sợ gì cả, chỉ trừ …
Phát ngừng giọng, Vĩnh chờ đợi:
– Chỉ trừ kẻ độc ác thì khó mà lường được.
Vĩnh bỗng bật dậy:
– Thôi được, chúng ta sẽ trở về rừng Trúc Phương.
– Cậu hứa đưa mình đến đó chứ?
– Hứa! Nhưng mà.
– Còn nhưng nhị nữa nào! Xuất phát.