Vĩnh lắc đầu:
– Con không có đến đó, nhưng con hơi mệt chắc chiều nay con về thành phố mẹ ạ.
Bà Tùng sờ trán con trai:
– Vĩnh! Con bệnh à? Nếu bệnh để mẹ cho người đến khám bệnh cho con, mới về chơi có một ngày lại đòi về thành phố, thiệt mẹ không hiểu nổi con.
Vừa nói Vĩnh vừa đứng dậy xếp đồ đạc vào vali nhỏ. Bà Tùng dặn dò:
– Con đi thì đi! Mẹ cũng không muốn con ở đây lúc này vùng này có kẻ cướp của giết người, mẹ sợ quá con à! Con ở ngoài ấy luôn cũng được.
Vĩnh gật đầu. Anh xách vali lên bước vội đi như chốn chạy một cái gì đó mà anh cố bứt ra cũng không bứt nổi. Vĩnh đi vội vàng đến nổi bà Tùng chưa kịp mở lời. Bà ngạc nhiên nhìn theo dáng Vĩnh mà lắc đầu.
Vĩnh lên thành phố mà lòng trĩu nặng nổi buồn, pha lẫn xót xa. Anh nằm dài trên giường, đầu óc chìm trong ý nghĩ dằn xé.
Chịu không nổi anh lại ngồi lên, lẳng lặng đi ra khỏi nhà, giờ đây anh cần có một người bạn để chia sẽ tâm trạng u uất của mình.
Anh đến nhà Phát. Trời về khuya, con đường dài hun hút vắng người. Nhà Phát đã tắt đèn nhưng anh vẫn gọi:
– Phát ơi, ngủ chưa Phát.
Trong nhà bật đèn. Rồi hiện ra ở cửa, anh bật lên ngạc nhiên:
– Ủa, sao cậu bảo là nghỉ hè một tháng ở nhà. Mới có mấy ngày đã quay về đây sao? Chuyện gì xảy ra à? Nhìn cậu bơ phờ quá vậy?
Vĩnh lắc đầu chép miệng quăng cái vali trên bàn:
– Cậu đừng có hỏi nữa được không? Mình mệt quá trời rồi.
Phát xếp lại bàn ghế cho ngăn nắp, anh lẩm bẩm:
– Ừ! Mệt thì nghĩ. Chuyện gì kể cho tớ nghe với.
Vĩnh nằm lăn ra giường uể oải cất giọng:
– Này ông có tin chuyện tôi sắp kể ra đây là sự thật không? Nếu tin thì tôi kể không thì thôi.
Phát chạy đến ngồi kế bên Vĩnh cười:
– Thái độ của cậu hôm nay hơi lạ đó Vĩnh. Chuyện gì thì kể đi, sao lại rào trước đón sau, có khi nào bạn bè mình không tin cậu đâu?
Vĩnh vẫn lơ đễnh lười nhác:
– Nhưng chuyện này xảy ra quá sức tưởng tượng của mình Phát ạ!
– Cái gì dữ vậy, cỡ như chết người hôn mà bạn không dám nói.
– Cậu nói hay đấy, một vụ án, mà mình không biết giờ cổ ở đâu nữa.
– Hả! Cậu nói cái gì? Cậu … Cậu … Phát trừng mắt lắp bắp.
Vĩnh vội nhỏm dậy bịt miệng bạn:
– Ê! Đừng có nói bậy. Mình không có hại cô ấy nhưng cô ấy giờ ở nơi nào mình cũng không biết nữa.
Phát giật mình như bị bỏng:
– Nói tới nói lui thì cậu là thủ phạm, giờ cổ mất tích? Cô ấy là cô nào vậy?
Chết chưa?
– Im! Nín … Cái gì mà cậu làm một hơi vậy. Cậu hiểu lầm rồi. Yên lặng mình kể cho mà nghe.
Phát bình tĩnh lại ngồi để chân lên giường nhìn Vĩnh:
– Nào nói đi! Nói từ đầu cho mình rõ. Lòng tôi như lửa đốt, nói đi! ….
Vĩnh lừ mắt nói từ từ:
– Hôm qua mình về tới khách sạn khoảng trưa gặp ông già bảo lúc này ở rừng Trúc Phương có xảy ra giết người, ông ấy cảnh báo và không cho mình đi chơi.
– Rồi thế nào? Phát nôn nóng chen vào.
– Mình cũng ở nhà đến chiều. Một cô gái từ thành phố cũng về quê nghỉ hè, nhà ngoại cô ấy ở gần khách sạn Thủy Tùng. Cô bé ấy rất dễ thương vừa nhìn mình đã có cảm tình ngay. Cô ta đến khách sạn ngồi chơi xem cá bơi. Mình đã làm quen và hẹn đến tối ra bờ suối mơ ngắm trăng.
Phát vội kêu lên:
– Trời ơi! Mơ mộng đến thế là cùng. Thật là một cuộc tình quá đẹp.
– Đẹp! Đẹp con khỉ mốc. Rắc rối thì có, mình rủ như thế ngỡ cô gái không đi, nào dè đến tối trăng rực rỡ cả bầu trời, mình có nhã ý chờ, thế là cô ấy đã đến thật.
– Này tớ hỏi thiệt cậu có làm gì cô ấy không?
Vĩnh đập tay bạn:
– Làm gì? Nói bậy, nghĩ bậy không hè. Đầu óc cậu toàn là …
– Là cái gì?
– Là bã đậu chứ là gì.