VN88 VN88

Truyện Ma Bước Chân Kẻ Lãng Du

Hưng nhìn người đàn ông không chớp mắt. Trí nhớ tuyệt vời của anh cho biết là ông ta chính là người mà anh đã gặp trong bệnh viện, lúc anh vào thăm Kim Thư.
Một câu hỏi lướt qua đầu Hưng. Rồi sau đó anh cũng tự trả lời. Nếu không có điều gì mờ ám, thì ông bác sĩ đó không dựng một căn nhà đơn sơ giản dị như ở đây.
Ông ta và con dã thú có mối liên hệ gì?
Chợt Hưng cựa mình, nhìn chăm chú hơn. Anh thấy con đười ươi quỳ xuống van xin điều gì đó. Còn vị bác sĩ thì lạnh lùng lắc đầu. Ông ta nhìn như thôi miên con vật. Thế là nó không chấp tay nữa mà đứng dậy bước ra ngoài.
Hưng lập tức nói vào máy:
– Tổ 1 chuẩn bị. Con dã thú đang ra ngoài phải lập tức bắt nó lại, tối cần mới bắn, nhưng không được để nó chết.
– Tổ 1 nghe rõ.
– Tổ 2 ập vào nhà, không được để ông bà chạy thoát.
– Tổ 2 nghe rõ.
Hưng trườn người trên mái nhà, nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Anh đi vào trong nhà, các anh trinh sát đã không chế bắt ông ta ngồi yên trên bàn.
Hưng bước tới trước mặt ông ta:
– Chào ông.

Ông ta có vẻ bàng hoàng bất ngờ. Nhưng không hề mất bình tĩnh. Ông ta hỏi chậm rãi:
– Tôi có tội gì? Sao các anh lại muốn bắt tôi?
– Ông có những hành vi mờ ám, vì vậy buộc lòng chúng tôi phải mời ông về đồn trả lời một số vấn đề.
– Tôi làm gì mà mờ ám chứ?
– Thứ nhất, tại sao ông vào đây? Ở cương vị của ông, nơi đây không phù hợp chút nào. Thứ hai, ông và con dã thú liên quan gì với nhau?
– Con dã thú nào? Tôi không hiểu gì hết.
Hưng không thèm trả lời, anh chợt ra hiệu cho hai anh công an dẫn con dã thú vào. Lúc này nó ngồi xuống đất, cúi đầu kêu khẹt khẹt, điệu bộ và tiếng kêu nghe ai oán, buồn thảm.
Không đợi vị bác sĩ lên tiếng. Hưng ra lệnh:
– Tổ 1 giải tất cả về đồn. Tổ 2 ở lại Vị bác sĩ đó phản đối:
– Tôi đồng ý về đồn, nhưng các anh không được khám xét nhà tôi.
Hưng không buồn trả lời, anh nói ngắn gọn:
– Đi.
Ông bác sĩ phản đối quyết liệt:
– Các anh không được khám xét.
Hành động của ông chẳng khác nào tự tố giác mình. Hưng quát lên:
– Nếu không làm gì xấu thì sao ông lại sợ, căn nhà này có gì bí mật nữa à?
Ngoài bàn ghế này ra, có cái gì để ông sợ mất. Một người như ông sợ mất chừng này thư gì?
– Tôi …
– Đưa ông ta đi.
Vị bác sĩ gào lên:
– Tôi không cho phép các người ở trong nhà tôi, cho dù các người là chính quyền, các anh cũng không được xâm phạm quyền tự do của dân.
Hưng thản nhiên:
– Nếu sử dụng quyền tự do sẽ gây tội ác, thì chúng tôi sẽ phải tước mất cái quyền đó của ông.

Vừa nói anh vừa hất mặt ra hiệu. Hai anh công an lập tức đẩy vị bác sĩ đi.
Mặc cho ông ta phản đối …
Ngay lúc đó trung úy Hiếu Quân khám phá ra một tấm ván gỗ trong buồng.
Anh gọi lớn:
– Anh Hưng ơi, vào đây.
Hưng bước vào buồng. Lúc này Quân đã cạy được tấm ván lên, để lộ một bậc thang xuống dưới. Anh thận trọng rọi đèn pin quan sát. Rồi quay lưng lại Hưng:
– Có hầm ở dưới, minh xuống chứ anh Hưng?
– Tất nhiên.
Anh gọi lớn:
– Dẫn ông ta vào đây.
Vị bác sĩ đẩy đi trước dẫn đường. Lúc này ông ta không phản đối gì nữa.
Trông ông ta có vẻ tuyệt vọng.
Xuống đến lòng đến mọi người vô cùng ngạc nhiên khi khám phá một gian phòng rộng, đèn sáng choang, khác hẳn sự nghèo nàn ở phía trên.
Hưng nhìn qua khung kính, quan sát bên trong. Đó là phòng thí nghiệm có điều ông ta nghiên cứu cái gì mà anh không hiểu được.
Trên chiếc bàn dài có vô số chai lọ, anh thấy một bồn chứa khá lớn bằng thủy tinh, ngâm chai gì đó. Bên cạnh là ba cô gái trẻ đang nằm mê man bất tỉnh.
Chứng cớ thực tế làm người đàn ông hết chối cãi. Hắn ta cúi đầu trước cái nhìn lạnh lùng của Vĩnh Hưng.
Theo lời kể của Vĩnh, thì có thể người đàn ông điều khiển con đười ươi chính là tên bác sĩ quái đản này. Hung thủ gián tiếp cũng chính là ông ta:

VN88

Viết một bình luận