VN88 VN88

Truyện Ma Bước Chân Kẻ Lãng Du

Vĩnh run run:
– Em không đồng tình với chuyện nó hại người cho nên em mới tìm cách nhốt nó.
– Vậy sao cậu không báo với chúng tôi?
– Em sợ luật xử tội nó. Em thề với anh là nó không cố ý giết người anh ạ.
Ngay từ đầu nó muốn xuống đây để tìm ra hung thủ, lúc làm người nó đau khổ lắm. Thực ra nó chỉ bị sự sai khiến thôi.
Anh ngừng lại cố trấn tĩnh, rồi nói tiếp:
– Em chắc chắn là bản thân nó không biết là nó làm cái gì. Chuyện nó giết người là do ma nhập.
Vĩnh Hưng cười nhạt:
– Đừng có nói chuyện phản khoa học như vậy, còn chuyện hắn ý thức được tội ác hắn gây ra hay không, tự tôi sẽ điều tra.
Đầu óc Vĩnh rối tung lên khi không còn giấu chuyện của Phát nữa, anh lại nghĩ đến tương lai mình, anh lo lắng:
– Em thề là em không bao giờ bao che cho tội ác, cũng không đồng tình với cái ác. Bằng chứng là tối nay em đi tìm bắt nó.
– Một trò trẻ con, cậu tự tin vào mình vào mình quá. Tự tin tới mức xuẩn ngốc. Sự im lặng của cậu trước giờ chẳng khác nào là đồng phạm.
Anh ngừng lại một chút rồi dịu giọng:
– Vì chúng ta là chỗ thân tình của nhau nên tôi báo trước để cậu chuẩn bị tinh thần, là cậu sẽ không thoát khỏi sự phán xét của pháp luật, ở mức nào thì còn chờ ra tòa mới biết.
Bất giác Vĩnh gục đầu xuống lo sợ. Anh nghĩ đến gia đình bạn bè và Tú Mai … Mọi người sẽ nhìn anh như thế nào đây. Giờ đây anh mới thấm thía hành động sai lầm của mình, không ngăn chặn tội ác thì chẳng khác nào đồng tình với nó. Một mình đơn phương làm sao anh đủ sức khống chế Phát. Hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Ở phòng bên cạnh Phát chợt vùng vẫy dữ dội, trong đầu anh như có tiếng gọi thôi thúc, tiếng gọi buộc anh phải chạy đến nơi đó, gặp người đàn ông đó. Cho nên sự giam cầm làm anh nổi điên lên.
Mọi người có mặt lúc đó đều căng thẳng trước sự vùng vẫy của dã thú. Nó rú những tiếng khẹt khẹt … Âm thanh như dội vào tai mọi người. Vĩnh lắp bắp nói với Hưng:
– Người đàn ông đó gọi nó, hắn đang gọi nó tới.
Hưng nhíu mày:
– Người nào, cậu biết hắn ta không?
– Em không biết, lúc thành người nó có kể với em là mỗi lần nghe tiếng gọi của ông ta, là nó bứt rứt muốn chạy tới ngay.
Hưng suy nghĩ thật nhanh rồi quyết định:
– Chúng ta hãy thả nó ra.
Các chiến sĩ công an ngạc nhiên:
– Thả nó ra nguy hiểm lắm anh.
– Khó khăn lắm mới bắt được hung thủ, tại sao lại thả? Nó sẽ gây án nữa.
Hưng giải thích ngắn gọn:
– Đó là cách duy nhất để tìm ra kẻ khống chế giấu mặt. Tất cả vũ trang đầy đủ, bám sát theo nó một cách bí mật. Nếu chưa có lệnh của tôi không ai được bắn. Một cuộc họp khẩn cấp để đưa ra kế hoạch.
Mệnh lệnh của Hưng được răm rắp tuân theo. Một tiểu đội chuẩn bị vào cuộc. Chỉ 20 phút sau, con đười ươi được thả ra ngay.
Nó tung chạy ra khỏi trụ sở công an. Một chân đau khập khiểng, nhưng hình như nó không biết đau. Nó chạy một cách cứng nhắc, giống như người mộng du, hoàn toàn không nghe thấy những gì xảy ra xung quanh.
Nửa đêm nó đã đi sâu vào rừng Trúc Phương. Đội trinh sát vẫn bám theo phía sau. Đường đi càng lúc càng khó. Những tảng đá cheo leo nằm bên bờ suối cây cối rậm rạp, dày đặc không có lối đi. Mọi người chật vật vạch bụi gai dọn đường. Vậy mà con thú cứ chạy lướt tới hoàn toàn không bị ngoại cảnh chi phối.
Qua khỏi nơi đầu nguồn con suối đường đi bỗng trống trải hơn, cả tiểu đội băng qua đồng cỏ. Cuối cùng thấy hiện ra một ngôi nhà nằm ẩn dưới những cây cổ thụ um tùm. Nếu như không quan sát kỹ, có lẽ mà khó nhận ra ngôi nhà đơn sơ ấy.

Một tốp bao vây vòng quanh ngôi nhà, tốp còn lại nhanh chóng áp sát ngoài vách quan sát bên trong.
Hưng nằm úp trên mái nhà, khoét một lỗ nhìn xuống phía dưới. Anh thấy trong nhà bày biện thật đơn giản. Một bộ bàn ghế đen bằng mây cũ kỹ đặt giữa nhà, phía vách trơ trọi chiếc tủ cây xấu xí. Trên bàn có ngọn đèn dầu loe lét nhìn căn nhà ảm đạm buồn tẻ, như những ngôi nàh bình thường chốn rừng sâu heo hút.
Khi con dã thú vào nhà. Một người đàn ông bước ra. Ông ta người nhỏ thó trán cao. Dù mặc đồ cũ kỹ như một ông già nông dân, nhưng trông ông ta vẫn rất trí thức bác học.

VN88

Viết một bình luận