Nếu không có nỗi lo về Phát thì ít ra lúc này Thư là người hạnh phúc nhất trên đời.
Phát đứng trên cành cây cao gọi Thư:
– Em có thích không cả rừng phong lan này là của chúng ta đó, là của em đó Thư à.
Thư cười to:
– Phát, anh xuống đây nhanh lên. Chúng ta về thôi. Hoa anh hái nhiều lắm rồi.
Phát tụt xuống. Thư vội phủ mấy con kiến vàng bâu lấy anh. Phát nhảy dựng lên làm Thư cười nức nẻ:
– Thật đáng đời chưa, ai biểu anh phá hoại cây rừng, anh chọc tổ của người ta, nó cắn anh là đáng lắm.
Phát nhăn mặt:
– Hôm qua nay mới thấy em cười, anh dù có bị kiến cắn chết cũng vui.
Thư nín cười nâng niu bó hoa trên tay:
– Anh thấy đẹp không?
– Đẹp lắm em à? Em hãy tưởng tượng em là cô dâu đang hạnh phúc tràn trề đang ôm bó hoa trong tay, còn anh là chú rể. Ta dìu nhau đi trong mơ.
Thư bỗng buồn thiu, cô ngồi xuống:
– Ngày đó còn xa lắm phải không anh? Thôi mình trở về nhe anh. Anh cảm thấy hơi mệt.
Phát lo lắng nhìn người yêu:
– Em mệt thật à? Lại đây anh dìu em về.
Thư cảm thấy choáng váng, đầu cô nhức nhối, mắt hoa lên. Vất vả lắm cô mới ôm chặt bó hoa mặc cho Phát dìu cô đi.
Về đến hang đá Thư nằm dài Thư không muốn anh. Phát nhìn người yêu mệt mỏi. Anh lo lắng vô vàn. Lại chiều đến lỡ Thư bệnh … Trời ơi đêm nay không có ai chăm sóc. Càng nghĩ đầu ốc anh nóng rực lên. Anh bối rối vô cùng. Ai sẽ giúp Thư đây. Đêm nay anh không thể …
Trời vừa xế trưa. Đóa hoa lan rừng bị bỏ rơi vải trên nền đá lạnh ngắt. Phát ngồi bên Thư anh chườm khăn ướt lên trán cô. Thư vẫn sốt cao, mắt nhắm nghiền hơi thở mệt nhọc. Phát giật mình không chuần bị thuốc men phòng sẵn.
Thư như thế này anh phải cứu cô mới được, không khéo sốt rét thì khốn. Phát lại sợ thật sự khi thấy bệnh tình của Thư càng lúc càng tăng.
Anh chạy ra rồi lại chạy vào lay Thư. Cô nói như mớ:
– Phát ơi! Em mệt lắm anh đưa em về đi. Em khó thở quá.
Phát cuống cuồng:
– Trời ơi ; làm sao mình đưa cô ấy đi bây giờ. Nếu để lâu thì Thư nguy hiểm lắm.
Phát suy nghĩ đắn đo rồi quyết định:
– Phải đưa cô ấy đi bệnh viện thôi. Nhanh lên mới được.
Nghe Phát lẩm bẩm, Thư nói nhỏ:
– Em … Em sợ bệnh viện lắm. Anh ơi đừng đưa em đến đó. Hãy đưa em về nhà cho em gặp Hoàng Lan.
Phát vỗ về đỡ Kim Thư đứng lên, nhưng cô lại ngồi xuống ngay:
– Phát ơi! Em đi không nổi.
Phát đưa lưng mình cho thư ôm lấy, cô xô nhẹ anh ra.
– Anh định đưa em đi đâu? Anh cõng em à? Kỳ lắm.
Phát cằn nhằn:
– Đã bệnh đi không nổi mà còn kỳ với cục. Thôi anh dìu em vậy, chứ ở đây lỡ bệnh nặng anh biết làm thế nào?
Thư lắc đầu chán nản:
– Thì anh lo cho em, đêm nay anh ở nhà với em chứ?
Phát nghe như luồn điện chạy qua người, anh vội lắp bắp:
– Anh … Anh lỡ hứa … Đêm nay sẽ đi săn một chuyến.
– Thế hôm qua anh săn được gì?
– Anh …
Phát im lặng, anh thở dài.
Thư giận dỗi không nói nên lời. Cả hai im lặng mỗi người đuổi theo một ý nghĩ riêng. Phát buồn rầu, ưu tư … Còn Thư tức tối, cô bệnh thế này mà Phát vẫn đi. Cô cảm giác hình như mình chưa hiểu hết về anh ấy. Và anh ấy thật sự có thương mình đâu. Nếu thương anh ta đâu có bỏ đi đêm hôm thế này. Thư sẽ ở lại đây xem Phát làm gì. Cô định theo dõi anh nhưng cô lại bệnh bất ngờ. Chắc đêm qua không ngủ cô nhức đầu. Thư thấy mình vẫn khỏe. Đầu cô nóng nhưng lòng lạnh tanh. Thư giận dỗi vào chỗ nằm lăn ra. Cô cố nhắm mắt ngủ một giấc chắc cô khỏe ra thôi. Nghĩ thế cô không thèm nhìn anh, cô trùm kín người.