Tiệc chưa tàn bỗng Phát đứng lên nhớn nhác. Công an ập đến. Họ đang tìm ai trong nhà hàng …
Phát im lặng đảo nhìn, thực khách cũng nhìn họ. Họ đi về phía bàn Phát, anh bỏ chạy. Họ rượt đuổi sún bắn.
– Á! Á … Trời ơi … anh Phát … Phát đừng bỏ em … đừng bỏ em.
Kim Thư lăn lộn trong giấc mơ khủng khiếp, miệng cô không ngớt lảm nhảm trong khi mắt cô vẫn nhắm nghiền.
Cô không hay Phát đang về hang. Anh lặng người buồn rầu, có lẽ em đang sống trong ảo mộng. Tại anh tất cả.
Anh bước tới bên Thư, vỗ nhẹ như ru cô ngủ:
– Ngủ đi Thư tội cho em quá.
Không còn nghe tiếng réo gọi la lớn. Phát ngồi xuống bên cạnh cô. Thỉnh thoảng cô lại lảm nhảm:
– Đừng đi … Đừng đi … Phát ơi. Phát …
– Tại sao anh làm thế? Trở về … trở về …
Thư nói lảm nhảm lúc nhỏ lúc to làm Phát càng lo lắng không lẽ cô ta bị bệnh rồi, chỉ có một đêm ngủ trong rừng, cô ấy chưa quen. Hay là lý do cô ấy sợ quá mà sinh ra bệnh. Phát đắn đo không dám gọi Thư dậy. Anh muốn nàng ngủ bù đêm qua. Trời ơi cả đêm lạnh lẽo bên ngoài, anh muốn xông vào bên cô vũi đầu vào chiếc chăn ấm áp nhưng anh không thể. Phát vô cùng đau khổ. Thư nào có biết. Vĩnh cũng đâu có hiểu tâm trạng của anh khi phải sống kiếp thú trong rừng Trúc Phương.
Phát cảm thấy có lúc mình chết sẽ sướng hơn nhiều. Anh ao ước mình trở lại thành người, mình sẽ rời nơi hoang dã này, mình sẽ trở thành một anh kỹ sư có cả người yêu xinh như mộng. Họ sẽ cưới nhau, xây một ngôi nhà thật xinh.
Từng đứa trẻ ra đời, ôi một viễn cảnh ra đời, tương lai mù mịt. Ngày là người đêm là thú, anh sẽ làm gì với tương lai mù mịt đó. Phát lại ôm đầu đau khổ. Tại sao số phận thật chớ trêu, hoàn cảnh nghiệt ngã lại giáng xuống đầu anh.
Phát mơ một cuộc sống bình thường như bao người khác nhưng không, không thể được. Anh kêu lên khi thấy Thư trăn trở, lảm nhảm:
– Trời ơi. Sao tôi khổ thế này.
Kim Thư mở mắt nhìn Phát. Nãy giờ cô đã thức, nhưng vẫn nằm yên. Giọng nói đau khổ của Phát làm cô chạnh lòng. Cô ngồi lên rồi an ủi:
– Anh Phát về thành phố đi anh, em sẽ đưa anh đến tìm một công việc thích hợp. Chú em sẵn sàng nhận anh vào làm ngay mà. Sống ở đây chi mà làm anh than khổ.
Phát nhăn mặt:
– Không được đâu em họ sẽ tìm ra anh.
– Chẳng lẽ họ giết anh chết à? Cùng lắm là anh trìu theo ý họ.
– Không, anh không muốn, em đừng cãi anh. Nếu em không quen cuộc sống ở đây thì em về, anh sẽ ở lại một mình.
– Thế ư? Nhưng em không muốn anh sống ở đây một mình ở rừng núi này anh hiểu chứ. Con người đâu phải lâm vào bế tắc là đường cùng, có nhiều cách giải quyết tốt đẹp hơn sao anh không chọn, lại chọn hốc đá làm nhà, chọn nghề săn thú làm cách sống … Ở thành phố thiếu gì việc để anh làm, thiếu gì nơi anh ẩn thân.
Phát im lặng không muốn tranh cãi với Thư vì anh sợ mình đuối lý trước lời lẽ của Thư.
Thư cũng muốn khuyên Phát thêm nhưng khó lay chuyển được anh nên cô thôi không nói. Phát bỗng trở nên vui vẻ:
– Thôi em đừng nhắc đến chuyện này làm chi rắc rối lắm, anh muốn em vui, chúng ta đi dạo nhé, trong rừng có nhiều cảnh đẹp lắm Thư à.
– Đẹp thì đẹp thật, nhưng yêu nó thì em yêu không nổi, sống hoài ở đây chắc em chết mất.
– Anh biết anh đã làm em khổ lây em phải cố gắng, anh nhớ em lắm, khi anh em sống xa nhau. Thư ơi! Vì anh, em hãy hy sinh.
Thư buồn bã:
– Hy sinh thì em sẵn sàng. Việc hy sinh ấy phải có ý nghĩa thì mới cao đẹp.
Em đến với anh, đêm đến anh lại bỏ đi. Em lại sống một mình thui thủi trong nỗi lo âu vô bờ bến. Anh thấy điều đó có đúng không?
Phát lại lãng nói chuyện khác:
– Thư! Hôm nay anh đưa em vào rừng đi dạo phong lan, em đi nổi không?
– Chúng ta cùng đi.
Cả hai đi vào rừng. Chim chóc hót vang. Từng đóa hoa rừng nở rộ đủ màu sắc sở buông rũ xuống trên những cành cổ thụ già. Mùa hè mà Thư cứ ngỡ là mùa xuân đang về trên những cành cây cỏ biết. Cô thích thú reo lên:
– Ôi đẹp quá Phát ơi. Anh hái cho em một nhánh hoàng lan kia đi.
Phát nhanh nhẹn thoắt lên cây bẻ nhánh lan rừng cho Thư. Anh chuyền cành cây này sang cành cây khác hái cho cô một ôm hoa đủ màu. Thư mê man từng cánh, từng mùi hương khác nhau ngọt dịu ngan ngát cả không gian thoảng qua, rồi hắc mạnh. Thư ngẩn ngơ với bó hoa trong tay cô vui thích vô buồn quên đi nỗi buồn canh cánh bên lòng.