– Điều này em nghĩ kỹ chưa. Lỡ có việc gì thì làm sao. Anh ta bảo vệ em được chứ. Chị chẳng yên tâm chút nào.
Kim Thư nằn nì. Hoàng Lan lo sợ cho em mình nhưng cô không ngăn cản được Thư, nên khuyên cô bé:
– Em tự lo liệu. Nếu cần gọi Vĩnh điện về cho chị, hoặc anh Vĩnh Hưng mọi người sẽ giúp em ngay.
Kim Thư mừng rỡ cô không ngờ Hoàng Lan cho mình đi nhanh như thế. Cô sửa soạn đồ đạc ngay khiến Hoàng Lan không vui:
– Em bảo bao giờ em đi mà sửa soạn ngay thế. Dù gì ở đây chỉ có hai chị em, chị không muốn em đi xa, Thư à?
– Em biết nhưng Phát bệnh, em đâu đành lòng ngồi nhà mà nhìn anh ấy đau vì nhớ em, vì lo lắng.
– Chị hiểu … Em cứ đi …
– Chị đừng nói việc này với anh Vĩnh Hưng nghen.
Hoàng Lan ngạc nhiên trố mắt nhìn em:
– Tại sao?
– Vì anh Phát không muốn làm phiền tới ai cả, chị à!
– Cậu ấy tốt vậy hả em! Chị cũng mừng.
Kim Thư không nói gì nữa. Cô mong cho trời chóng sáng để cô lên đường trở về rừng Trúc Phương với Phát.
… Hôm sau ánh bình minh vừa ló dạng Thư đã dậy mua thêm vài ba món ăn nguội để dành nhiều ngày rồi cô lại lên đường nhắm rừng Trúc Phương mà thẳng tiến. Qua khách sạn Thủy Tùng, Kim Thư vội đi nhanh sợ Vĩnh trông thấy. Cô mang giỏ đồ khệ nệ một mình đến suối mơ. Từ xa cô thấy Phát ngồi chờ như hôm qua. Cô gọi lớn:
– Anh Phát, mau giúp em mang cái này …
Phát chạy nhanh đến, anh vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt:
– Em đi đường có mệt lắm không Thư. Thật tội cho em quá, vì anh mà em phải vất vả.
– Không có gì! Em lo cho anh mà thôi.
– Thư ơi, nếu anh có điều chi không phải em vẫn yêu anh chứ.
– Sao anh lại hỏi em như vậy. Nếu không vì anh em lặn lội tới đây làm gì.
– Anh biết lòng em có nhiều chuyện … Em không trách anh chứ.
– Dù thế nào em cũng sẽ bên anh mãi mãi.
Nghe Kim Thư nói lời chân thành, nhìn dáng nhỏ nhắn của Thư Phát bỗng chạnh lòng, anh muốn gào lên, hét lên mọi sự thật nhưng lý trí buộc anh phải im lặng. Tiếp tục sông dối trá là điều anh sợ nhất … Mà nói sự thật liệu Thư có bỏ anh mà đi không. Anh có bị giằng co giữa tình cảm và lý trí, giữa con người thật của anh và một con người ích kỷ, vô nhân khác nhìn như cũng ở trong anh. Vì sao con người ấy lại tồn tại trong anh. Phát không hiểu nổi. Hình như có một thế lực nào mạnh mẽ bí ẩn điều khiển anh từ xa. Anh không thể biết nó ở đâu? Phát xách giỏ đồ đạc đi bên cạnh Thư mà hồn phách để tận đâu đâu. Rồi đến đêm anh lại biến thành đười ươi. Phát lại tìm cách nối dối với Thư một lần nữa. Ban đêm anh không thể gặp cô. Chao ôi! Nếu Kim Thư nghi ngờ mình biết ăn nói ra sao cho nàng hiểu. Vừa đi anh vừa miên man suy nghĩ. Kim Thư đi trước cô dẫn đường …
Hia người đi khá xa. Phát ngẩng nhìn anh hơi ngẩn người một lát:
– Này! Em dẫn anh đi đâu vậy?
Kim Thư dừng bước, cô mỉm cười giọng nhỏ nhẹ:
– Ôi! Anh biết đường thì đưa em đến nhà. Sao anh lại theo em?
– Mau trở lại đường này theo anh.
– Nhà anh ở đâu nhỉ. Thư liến thoắng. Ai giúp anh dựng nhà cửa? Sao lại ở tận trong này.
Phát mỉm cười giọng anh trầm ấm:
– Một chút xíu nữa em sẽ thấy nhà của chúng ta. Em cò buồn khi phải theo anh vất vả.
Kim Thư lắc đầu:
– Em đang mơ giấc mơ hạnh phúc.
Phát thở dài đánh sượt:
– Nhưng đó là mơ, còn sự thật vẫn là sự thật. Sự thật không giống giấc mơ em ạ.
Em hiểu, anh đừng quá lo lắng. Em không mơ mộng đâu. Em chấp nhận gian khổ vì anh mà. Thư quay đầu lại nhìn Phát đầy ẩn ý.
Phát đưa Thư đi vòng vo trong rừng, qua những con đường nhỏ, cây cối che ngang người. Thư lẽo đẽo theo sau. Đến bên một phiến đá anh dừng lại, Thư ngơ ngác:
– Vào đây đi em!
– Hả? Sao em chẳng thấy nhà cửa gì cả.
– Ừ! Em chứ vào trong ấy khắc biết.
Vừa nói Phát đi vào một hang đá khá rộng rãi, sạch sẽ. Phát đã ở đây nhiều ngày nên anh dọn dẹp trước. Đúng là nơi tránh nắng tránh mưa lý tưởng nhưng gọi là nhà … thì … không thể.
– Nhà anh ở đây hả?
Phát đáp nhỏ:
– Cơ ngơi của chúng mình đây Thư à.
– Thật là khổ cho anh quá.
Phát vội nói lảng sau khi để túi đồ đạc vào góc hang.
– Nào em phụ với anh làm món gì ăn, anh đói lắm rồi.
Nghe Phát nhắc Thư cũng thấy dạ mình cồn cào, cô nhìn quanh quất, các thứ sinh hoạt đều thiếu thốn. Cô lên tiếng:
– Mấy ngày qua anh ăn gì mà sống?