– Đâu có, tôi chờ bạn.
– Bạn trai hay bạn gái. Hồi chưa cậu về nhà có một mình mà.
Vĩnh hơi bực mình vì sự tò mò quá đáng của Lâm:
– Sao anh để ý tôi làm gì? Tôi thiếu gì bạn.
– Tôi xin lỗi, không phải tôi để ý đến cậu hai mà ông sợ dặn tôi phải lo cho cậu. Xin cậu thông cảm.
– Tôi lớn rồi, anh đừng có nghe lời ba tôi mà xem tôi như đứa trẻ lên năm, mất tự do làm sao chịu nổi.
Lâm gãi đầu:
– Hôm nay ông đi vắng. Cậu có đi chơi đừng đi xa, vùng này không còn như trước nữa đã có nhiều cô gái chết oan rồi đó, cậu biết chưa?
Vĩnh cười to:
– Các cô gái chết chắc do người yêu giành giật hay bị hãm hại. Còn tôi là con trai mà anh sợ cái gì?
Lâm đuối lý đành ngậm tăm. Vĩnh vuốt nhẹ tay Lâm:
– Thôi tôi cám ơn anh lo cho tôi, anh cứ vào lo công việc của mình một chút tôi vào ngay.
Lâm vui vẻ ngay, rồi đi vào:
– Nhớ đừng đi đâu nghe cậu hai, khó xử cho tôi lắm.
– Ừ biết rồi, nói mãi.
Lâm đi vào, Vĩnh vẫn đi tới đi lui. Lòng anh như có hàng chục con bò rọ rạy thật khó chịu. Lần đầu tiên anh chờ đợi, thời gian như dài ra, mới có mười phút mà anh cứ tưởng như một ngày, không chờ nổi, Vĩnh dợm bước về phía bìa rừng hướng về nhà Nguyệt, chợt có tiếng gọi nhỏ:
– Anh Vĩnh, anh chờ ai đó?
Vĩnh như trút được gánh nặng anh vội nắm lấy tay Nguyệt:
– Anh chờ em chớ chờ ai? Sao em đến trễ vậy?
– Mẹ em không cho đi, em trốn ra đây một chút.
Dưới ánh trăng lồng lộng sáng rõ mặt Nguyệt sáng tựa trăng rằm, Vĩnh ngây ngất:
– Nguyệt à, em đẹp quá.
– Khéo miệng mới quen người ta đã nịnh rồi. Em nghe nói mấy người hay nịnh, xạo lắm đó.
– Không, anh không xạo, anh nói thật mà. Thôi chúng ta ra bờ suối ngắm trăng thú vị lắm ở đây có nhiều du khách đi qua đi lại nói chuyện không tiện lắm.
Nguyệt gật đầu, ánh trăng đẹp tràn ra trên đường, loáng loáng như mỡ trên vòm lá, lắc lay soi rọi xuống đường theo chân đôi bạn mới quen đến bờ suối Mơ. Đêm thật yên tĩnh. Ánh trăng rực rỡ cả bầu trời. Trăng in vành vạch xuống dòng suối, Vĩnh dìu Nguyệt ngồi xuống bên anh ngắm vầng trăng in tròn trong đáy nước, cả hai im lặng thả hồn mình ngây ngất. Họ chưa nói lời yêu nhưng ngồi bên nhau ấm áp. Vĩnh không dám phá vỡ phút giây lặng im hạnh phúc này.
Anh muốn ôm chầm lấy Nguyệt hôn lấy hôn nhưng anh không dám. Nguyệt rất vui vẻ, Vĩnh rất đàng hoàng. Cô cất tiếng:
– Sau này anh về giúp ba anh chứ!
Vĩnh lắc đầu:
– Anh muốn đi theo mơ ước của mình, không muốn đơn thuần là ông chủ khách sạn. Còn em, em thích làm bà chủ không?
Nguyệt bỗng lắc đầu buồn bã:
– Anh nói điều đó hơi sớm, em chưa nghĩ tới.
– Chưa nghĩ sao em dám đi dạo cùng anh. Em không sợ anh à?
– Không! Anh có gì mà em sợ. Mới gặp anh, em thấy anh rất tốt, rất đáng tin cậy.
Vĩnh bỗng ôm chầm lấy cô:
– Nguyệt này, em có chấp nhận anh không?
Nguyệt vội gỡ tay anh ra nói trong hơi thở:
– Đừng anh, chúng ta nên là bạn sẽ tốt hơn.
Vĩnh nghe Nguyệt nói thế chạm tự ái vội buông cô ra. Nguyệt đứng lên cô nhặt một hòn sỏi ném xuống suối. Ánh trăng vỡ tan thành ngàn mảnh. Vĩnh vẫn ngồi yên bất động.
Chợt anh nghe tiếng khẹt khẹt rất lạ bên tai. Tiếng khẹt khẹt càng lớn.
Nguyệt đang đứng rô rú lên làm cho Vĩnh thất kinh hồn vía. Anh bật dậy định chạy về phía Nguyệt, một con đười ươi to lớn lông lá xồm xàm. Đôi mắt to lồi ra xanh lè nhìn hai người, nó chờn vờn bước tới tấn công anh và Nguyệt. Vĩnh hét lớn:
– Nguyệt chạy đi, nhanh lên.
– Còn anh cũng chạy đi.