VN88 VN88

Truyện Ma Bước Chân Kẻ Lãng Du

– Phát! Anh gọi em đến đây để làm gì? Tại sao anh không về mà lại nhờ Vĩnh gọi em đến đây. Tại sao anh lại chạy trốn em.
Phát quay lại đối diện với Kim Thư làm cô ngơ ngác:
– Kim Thư em có dám đến đây sống cùng anh không? Em nói đi, anh rất cần em. Anh cô đơn lắm.

Kim Thư ngẩn nhìn Phát rụt rè:
– Em chưa nghĩ đến điều đó, nhưng tại sao anh phải làm như vậy? Anh hãy trở về nhà, ba mẹ anh nghĩ sao khi anh bỏ nhà đi.
Phát vò đầu ra vẻ suy nghĩ lung lắm:
– Anh không thể về Thư à!
– Tại sao?
– Anh bị ba anh rầy … Ông ấy buộc anh lấy vợ mà anh không thích … Anh nói một hơi rất trơn tru làm Kim Thư tưởng thật:
– Bác bảo anh cưới vợ? Cưới ai?
– Cưới một cô gái ở quê mà anh không thích. Phát lại nói dối.
– Có vậy thôi à. Ngày nay mà còn chuyện ép duyên nữa sao anh?
– Còn. Anh bực mình nên bỏ nhà đi. Vậy em ở lại với anh chứ. Ở đây một mình anh buồn quá, có lúc anh nghĩ quẫn.
Kim Thư sợ hãi:
– Đừng anh, anh không được nói bậy, em không thích đâu. Thì ra anh có cái khó mà em không nghĩ ra. Thế anh định ở đây đến bao giờ?
– Chưa biết em ạ. Em có dám theo anh không?
– Dám, nhưng chị ấy biết được chị ấy sẽ buồn. Em phải nói sao với họ.
– Em cứ bảo là anh bệnh em chăm sóc cho anh.
Thư lừ nhìn mắt anh. Cô thấy Phát ốm thật, anh ấy xanh xao gầy guộc thật đáng thương.
– Em phải trở về nhà và nói với Vĩnh rồi đến đây với anh, được không?

Phát vội ngăn cô:
– Thư à! Em nhớ là đừng cho Vĩnh biết anh đang ở đâu, không được tiết lộ vì Vĩnh biết thì ba mẹ anh biết, nên anh khó lòng trốn tránh. Em phải nói cho khéo với Vĩnh.
Kim Thư gật đầu:
– Được rồi em sẽ làm theo lời anh dặn không cho Vĩnh biết chỗ anh ở.
Nhưng nếu anh ấy theo dõi rồi mách với chị Hoàng Lan thì gay go.
Phát ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
– Bây giờ em về nói với Vĩnh là anh và em đã chia tay nhau rồi. Em về thành phố từ biệt Vĩnh, em nói với hắn là em không trở lại rừng Trúc Phương nữa.
Vĩnh sẽ tin ngay.
Thư nghe Phát nói thế cô làm theo. Trời sắp ngã về chiều. Phát vội vàng đứng lên giục Thư về. Cô không nghi ngờ chuyện gì cả thực hiện đúng lời Phát dặn.
Vĩnh chờ Thư về hỏi ngay:
– Phát đâu rồi Thư?
– Anh ấy chia tay với em. Có lẽ bọn em không gặp nhau nữa. Thôi em về, anh Vĩnh đừng lo gì cho anh ấy nữa. Phát bảo đã có nơi sống yên ổn, chúng ta không nên làm phiền anh ấy.
Vĩnh quá ngạc nhiên:
– Đúng là thằng đần. Hết bảo chia tay lại nhờ mình gọi, bây giờ lại muốn gì đây, ôi rắc rối …
Vĩnh ngẫm nghĩ về Phát anh quên rằng Thư từ biệt anh, cô bước đi vội vàng.

Lúc Vĩnh ngẩng đầu lên anh định hỏi không ngờ Thư đã đi tự lúc nào.
Thành phố đã lên đèn, phố xá người đi xuôi ngược. Kim Thư về đến nhà mệt nhoài. Cô lại lo âu không biết nói gì với chị Hoàng Lan để chị ấy có thề tin mình.
Vừa vào nhà Hoàng Lan hỏi ngay:
– Thế nào em gặp Phát chứ?
Kim Thư cúi đầu đáp lí nhí:
– Anh ấy bị bệnh chị ạ! Không ai chăm sóc thật tội nghiệp.
Hoàng Lan gạn hỏi:
– Tại sao Phát không về thành phố mà ở lại rừng Trúc Phương cho khổ như vậy.
Thư thật thà thuật lại lời của Phát. Hoàng Lan lắng nghe, cô thấy xốn xang trong lòng. Thư buồn rầu nói:
– Anh ấy cô đơn lắm chị ạ? Em muốn đến đó ít ngày chăm sóc anh ấy, chị bằng lòng chứ.
Hoàng Lan ngập ngừng:

VN88

Viết một bình luận