VN88 VN88

Truyện Ma Bước Chân Kẻ Lãng Du

“Vắng em anh buồn muốn chết mất, anh hiểu cỏ cây héo khô vì thiếu nước, đêm âm u tối đen vì thiếu trăng sao, em là nước, là trăng, là sao của anh, của mãi riêng anh”.
Kim Thư lại bật cười trong làn nước mắt.
Hoàng Lan đặt nhẹ cốc cam trên bàn đủ để Kin Thư giật mình:
– Em lại buồn nữa rồi, chuyện của Phát?
– Không?
Cô nuốt vội nước mắt vào lòng:
– Em đâu có buồn.
– Còn chối nữa ư? Ai vừa quẹt nước mắt?
Kim Thư nhìn chị cố cười gượng:
– Chị đừng chọc quê người ta. Anh Vĩnh Hưng thật tốt. Chị gặp may hơn em, anh ấy sẽ là mẫu người lý tưởng của chị đó.
Hoàng Lan cười cười:
– Em nói vậy chứ chị bực gần chết. Anh ấy đi công tác suốt ngày, mai mốt ở nhà một mình buồn chết đi được.
– Thì chị về đây chơi với em.
– Em còn có Phát anh làm bướng nữa làm sao mà vui với em.
– Ư! Tụi em chia tay rồi. Em chẳng lấy chồng đâu.
Hoàng Lan cười to:
– Vậy à? Tốt quá. Thế chị em mình cùng đi ra cửa hàng nhé. Em trông cửa hàng vài hôm được chứ.

Kim Thư xếp lá thư lại gấp cẩn thận đặt vào quyển vở hỏi Hoàng Lan:
– Chị định đi đâu?
– Đi với anh Vĩnh Hưng … đi … a …
– Lại đi … Không em đang bận. Kim Thư giãy nẩy … Em sẽ tìm ra lý do anh ấy bỏ em.
– Ủa! Sao lúc nãy em nói là xù anh chàng rồi. Em hết buồn khổ rồi. Ai biết …
Hèn gì chị thấy bức thư lúc nãy em cầm hình như cả tuần nay em thuộc làu rồi chắc.
– Chị này.
Kim Thư ngún nguẩy:
– Em buồn chết đi được mà chị còn chọc quê.
– Chịu tội rồi … được chị tha cho. Chuyện của em và Phát thế nào?
Kim Thư lắc lắc đầu ra vẻ bí ẩn:
– Em cũng không biết tới đâu. Vì cả tuần nay bặt tin anh ấy. Vĩnh hứa với em là sẽ tìm Phát, nhưng sao đến nay em chẳng nhận tin gì cả.
– Anh chàng Vĩnh đó có đáng tin cậy không? Chị nghe anh Vĩnh Hưng bảo anh ta có liên quan đến cái chết của Nguyệt.
Kim Thư lắc đầu:
– Không có đâu. Anh ấy rất hiền. Vĩnh là bạn thân của Phát.
Hoàng Lan bĩu môi:
– Đã là bạn thân. Phát lại đến nhà Vĩnh chơi sao bây giờ bỏ mặc, em hỏi cái gì Vĩnh cũng đâu có biết.
– Hình như anh Phát giấu cả Vĩnh nên anh Vĩnh không biết, mình trách anh Vĩnh e cũng tội cho anh ta.
Hoàng Lan bực mình:
– Em nhân hậu quá Thư à? Ai em cũng tội nghiệp, chị thấy em tội thân cho mình mà thôi.

Kim Thư cố cãi:
– Em nghĩ Vĩnh và Phát đều tốt. Đúng là họ có điều gì khó nói và không thể giãi bày với người. Chính vì vậy em muốn chính mình tự tìm hiểu đến nơi đến chốn …
– Bất chấp cả hậu quả ư?
– Chị bảo hậu quả gì em không hiểu.
Hoàng Lan ngồi xuống cạnh Kim Thư:
– Anh Vĩnh Hưng bảo ở gần khách sạn đã có năm sáu người mất tích của các cô gái. Em là con gái không được đến đó. Vì đối tượng của kẻ gây án là những cô gái. Em nghĩ như thế có ghê không?

VN88

Viết một bình luận